Thứ Ba, 22 tháng 3, 2011

1 ngày ấm ức của Junsoo - Chapter 5

Chap 5: Final

Junsoo tiếp tục dán mắt vào màn hình.

Cái profile y chang bao nhiêu profile khác, cũng tên – họ, sinh nhật, ngày trong tháng yêu thích, thứ trong tuần yêu thích, loài hoa yêu thích, vân vân và vân vân .....................................

Thật là hoa mắt chóng mặt, trượt xuống tí nữa, Junsoo trợn tròn mắt lên nhìn. Dụi dụi lần nữa. Rõ ràng không nhầm, ở đâu ra cái sở thích kì quái: đu dây điện ra ngủ trên mái nhà. Thật là tao nhã. Trong khi sợ gì nhất lại là sợ độ cao. Chắc cái mái nhà ấy thấp lè tè chứ gì? Á, khoan, nhà gã xây theo kiểu biệt thự mà ta. Thường biệt thự tầng 1 xây hơi thấp, chắc thế gã mới dám cả gan đu dây ra mái nhà ngồi chứ nhỉ?

Junsoo ngồi gật gù lập luận.

À há. Có cách phục thù rồi. Junsoo tự phục mình ghê. Đầu óc bữa nay phát huy hết tố chất, thông minh lạ thường. Đợt này nhất định ta phải làm cho gã Park đại gian ấy sống dở chết dở để biết thế nào là dám đụng tới Kim thiếu gia ta.

Đang gật gù tự tán thưởng bản thân, Junsoo giật mình sực nhớ ra, cậu vội kéo xuống tìm kiếm. Quái lạ thật. Cái dòng chữ ấy nó ở chỗ nào rồi chứ?
Cậu kéo lên kéo xuống thanh trượt, mắt đảo hết một lượt, cuối cùng mới phát hiện ra cái dòng mình cần nó nằm ngay trên đầu, dưới cái tit uốn lượn, dòng chữ tình trạng hôn nhân nhỏ bé nằm khuất bóng hẳn.

------------------

Dưới bếp mùi cút nướng bốc lên thơm lừng. Chuyện, tay nghề của Jae Jae hyung thì không có gì phải bàn cãi cả. Changmin sung sướng lượn quay, nhìn từng con chim cút vàng ươm quay đều trên lò than, lòng ca vang bài ca hạnh phúc. Jaejoong nhìn gương mặt rạng ngời hạnh phúc của Changmin lòng cũng vui lây.


Hai anh em liền nghĩ ngay ra lời bài hát “Con chim cút nhỏ”.


Nhìn cái tên thì hẳn các bạn cũng đoán ra ngay được nội dung rồi đúng không nào. Rất là đơn giản, súc tích, đi thẳng vào vấn đề.

“Chim cút nhỏ, chim cút xinh.
Khoả thân múa trên than hồng.
Than hồng, than hồng tí tách bập bùng.
Mùi thơm lừng vang xa.
Ta rớt nước miếng thèm quá xá.
Chín nhanh, chín nhanh chim ơi.
Cho ta mau được xơi, không phải ca bài ca chơi vơi.”


Bằng tình yêu âm nhạc phi thường. Đã có lời thì phải có nhạc nó mới trọn vẹn. Thế là Changmin cầm ngay cái cái vung nồi đập đập vào nhau, Jaejoong sẵn đũa thìa trên tay cũng gõ phụ hoạ theo. Nhà vui còn hơn có tiệc hỉ.

Mới ca được năm lượt, tới lượt thứ sáu hai anh em nghe tiếng bước chân Junsoo huỳnh huỵch chạy xuống cầu thang. Hai anh em đưa mắt nhìn nhau nín thở không hiểu chuyện gì nữa mà Junnie lại mạnh chân dẫm đạp như vậy, tiếng hát tiếng gõ im bặt. Cả không gian chìm vào im ắng, như chưa từng có bất cứ tiếng động gì trước đó, như cái không gian này trước giờ vẫn im lìm như vậy. Chỉ có mùi chim cút vẫn toả ra ngào ngạt.


Thoáng một cái đã nghe có tiếng mở cổng, Junsu biến mất nhanh chóng.


Trong bếp tình cảnh lúc này thật là ... Đập vào mắt là cảnh tượng bé Changmin bé bỏng đã ngự trị trên eo hyung mình, 2 chân siết chặt sợ ngã xuống, mặt mày xanh xám. Mặt Jaejoong cũng xanh lè xanh lét không kém phần thảm hại. Tiếng xe Junsu mới vừa khuất xa, lập tức Jaejoong lấy tay gỡ Changmin đang đu trên eo mình xuống lòng tràn ngập thắc mắc.

Bỗng nhiên cả hai giật mình. Có tiếng khét thoang thoảng đâu đây. Jaejoong nhanh nhẹn với tay tắt lò nướng, mang đống chim cút ra ngay lập tức. Cũng không cháy lắm, nhưng đã mất đi độ ngon vốn có. Changmin không biết nghĩ gì rất lung. Bình thường chỉ cần hơi cháy hơn một tí cu cậu đã nhảy dựng lên ăn vạ, nhưng hôm nay hình như nó không lọt vào tầm mắt cậu thì phải.

Hết cả buổi chiều, từ lúc Junsu về nhà, tâm tính thất thường, lúc khóc lúc cười, vừa rồi lại mạnh chân mạnh tay thế, cả Jaejoong lẫn Changmin đều không còn hứng thú ăn uống.

Lúc nãy gọi điện cho Yoochun, thấy Yoochun thề sống thề chết không có chuyện gì cả, chỉ là Junsu hơi bất ngờ nên mới thế, sau này chắc chắn sẽ quen, không khéo còn quen thói muốn được chiều chuộng hơn cả hai mới yên tâm nhảy múa hát ca dưới bếp thế chứ.

Ngồi đợi Junsu về sẽ tra rõ thị phi bênh vực cho đứa em yêu của mình được một lúc thì Jaejoong nghe có chuông. Changmin nhanh nhẹn chạy ra xem ai.

Đợi tới 5 phút mà chưa thấy Changmin trở vô, Jaejoong lết ra xem thử. Vừa bước ra đến cửa đã giật mình hoảng sợ lùi ngay lại phía sau. Ai kia, không phải Junsu đang kéo Changmin ngất xỉu vào nhà sao, dáng điệu rất là vật vã. Nhưng sao cái tóc, cái tóc của Su lại thành ra thế này ........................

Còn cái mốt quần áo gì thế kia....

Jaejoong quả thật không dám tin vào mắt mình nữa.

Cái gout thẩm mĩ kiểu gì thế kia ?!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Trông từ đầu đến chân cứ như con tắc kè bông sặc sỡ. Mới chỉ có hai tiếng đồng hồ mà sao Junsu lại hoá ra như thế chứ. Thà nó giống trái bắp đi thì Jaejoong không nói, nhìn ít ra cũng chỉ có hai màu, cái râu màu đỏ, quả màu xanh đỡ nhức mắt.

Còn nhìn Su bây giờ mà xem, đầu tóc nhé, đúng chất râu ngô, đỏ sậm một màu. Đuôi tóc lơ thơ hoe vàng, đã vậy nó còn xoăn xoăn nữa chứ trông cứ như bị lửa vô tình táp trúng, cháy mất một khúc nó mới thành ra thế.

Cái áo thì sến súa không thể tả, điểm trên nền trắng là hoa đủ màu, càng nhìn càng bấn loạn. Có ý định nhìn tiếp xuống dưới thì loạn màu là chuyện chắc chắn không cần phải bàn cãi. Quần dài lưng lửng tới trên mắt cá hai centimet. Bảy sắc cầu vồng. Vâng, chính xác là bảy sắc cầu vồng. Không biết cái tiệm nào mà dám may ra cái quần dở hơi thế này ko biết.

Đã có ý định mặc đồ đi biển thế thì đi luôn đôi dép lào không nói, đằng này dưới chân là đôi giày docter trắng toát lịch sự chưa từng có. Trông chỏi màu không để đâu cho hết.

Nhìn toàn diện trên dưới phải nói là quá chói loá quá nổi bật, cách cả hai kí – lô – mét mà còn trông rõ, chỗ nào đông cứ vác bộ này đi bảo đảm không sợ lạc đi đâu được cả.


Gạt Changmin qua bên, Jaejoong lao lên sờ đầu Junsu, dò khắp tứ phía xem có bị thương gì không, đầu có bị chấn động chỗ nào không mà đang yên đang lành lại thành ra thế chứ.


Không có dấu hiệu gì của việc bị va đập.

Nói vậy là..........................


Jaejoong lập tức quát to tiếng, nghe còn hơn cả tiếng hổ gầm: “Nói, tại sao là ra thành cái mốt ăn mặc như thế này hả?”


Hại cho Changmin đang bất tỉnh nhân sự giật mình hoảng hốt bừng tỉnh.

Junsu thấy bị quát thế không khỏi muôn phần sợ hãi, để Jaejoong hyung giận chính là tự sát. Cậu mếu máo: “Tại, tại, tại .....”

Nói cả buổi mà vẫn mãi có một chữ tại, Jeajoong suốt ruột, trừng mắt: “Tại cái gì?”

Junsu thấy thế càng luống cuống tợn. Đành đem đầu đuôi sự tình sụt sịt nước mắng nước miếng lẫn lộn kể cho Jaejoong với Changmin nghe. Tuy sợ hãi là thế, nhưng đầu óc Junsu vẫn ra sức hoạt động hết công suất. Một nửa là sự thật, một nửa là thêm mắm thêm muối, bụng nghĩ thầm “Đợt này mà gã đó yên lành thì ta đổi tên, cho ngươi nếm mùi thế nào là dám đụng vào Kim Junsu này nhé.”

Thế là Junsu vừa kể vừa có thêm những động tác minh hoạ. Những đoạn nào mà tự cảm thấy oan ức nhất định sẽ lăn ra giẫy đành đạch ăn vạ. Tiện vớ luôn vạt áo Changmin chậm nước mắt rồi hỉ mũi luôn thể.

Nhìn biểu hiện của Changmin và Jaejoong thoạt tím thoạt đỏ, Junsu chắc mẩm rằng mình hoàn toàn thành công trong việc bêu xấu gã Yoochun ấy. Cậu hoàn toàn không ngờ sắc tím đỏ trên mặt anh em mình là do dồn nén ức chế của việc khổ sở nín cười.

Hai cái con người thân yêu nhất ấy, đợi đến lúc nghe xong cậu kể ngã lăn ra cười, cười như chưa từng được cười, cười điên dại trong niềm hạnh phúc vô biên, tới mức chảy cả nước mắt.

Jaejoong lấy lại phong thái đầu tiên, phía bên kia Changmin vẫn còn lăn lộn cười trông như trúng phong. Junsu nhìn thấy mà gai cả mắt, bực mình không thể tả, ước gì có thể nhảy vào đạp mông nó một phát cho nó ngậm miệng lại. Anh em cái gì mà chuyện bực mình của mình lại thành chuyện hài của hai cái con người kia thế không biết.

Quẹt nước mắt, Jeajoong còn cố tình lập lại hỏi “Có phải trên đấy viết nhái theo cái bài tưới cây ngô đồng không?

Chiều chiều ra đứng hành lang
Thấy Vểnh tang tình hiphop, hiphop cùng với mọi người
Anh đem lòng, đem lòng yêu luôn.


Bên dưới đúng là có thêm dòng chữ tô đậm 
“Trọn đời này Dép Lào chỉ yêu mình Mông Vểnh” đỏ chói lói không?”


Jaejoong cứ liên tục thao thao hỏi, Su chầm chậm gật đầu, nước mắt vẫn còn ầng ậng dâng đầy khoé mắt, bụng tự hỏi tại sao những lời thêm vào của mình lại không hề gây được miếng thương cảm nào mà lại thành hài kịch cho hai cái con người đứng trước mặt mình thế.

Jaejoong nhìn vẻ mặt của Junsu vừa buồn cười lại vừa thương, liền xoa đầu nhóc em mình. Đem chuyện Yoochun tới nhà ngỏ lời muốn theo đuổi Junsu kể hết một mạch từ đầu tới cuối.


Junsu nghe tới đâu đỏ mặt tía tai tới đấy. Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, dễ bắt lửa cháy linh tinh lắm à. Miệng nghiến răng ken kết, không ngừng lẩm bẩm: “Khá khen cho Park đại gian nhà ngươi, tự nhận mình Dép Lào thì kệ chứ, mắc gì lôi ta vào theo. Cái gì mà Kim mông vểnh chứ hả? Thiên hạ mà biết được ta sẽ băm ngươi ra làm trăm mảnh, viên thịt làm mồi câu cá sấu.”


Changmin nhìn anh mình thế hấp háy mắt cười. Mọi chuyện coi như xong, đáp án rất rõ ràng, xem ra cũng là anh mình có cảm tình với người ta nên nghe người ta có bồ rồi mới nổi máu điên chạy đi tút lại nhan sắc như thế. Nhưng cái khoản thẩm mĩ thì thật là kém cỏi, trông thật là khủng hoảng mà.


Yoochun cũng không tệ. Rất là biết điều lại phóng khoáng, mặt cũng được coi là điển trai, có Yoochun làm anh rể anh mình sẽ không bị thiệt, hơn nữa cũng sẽ được ăn uống thoải mái. Suy đi tính lại đường nào cũng có lợi cả. Changmin đột nhiên nảy ra ý tưởng, liền nheo mắt khẽ nói nhỏ vào tai Junsu: “Anh nhuộm lại tóc, thay đồ lại như cũ đi, em với Jaejoong sẽ giúp anh báo mối hận này.” Lòng đầy phấn khích, tưởng tượng tới cảnh Yoochun phải bưng đồ ăn tới năn nỉ mình ra tay giúp đỡ. Tối nay trời đẹp thế nhỉ.


Bên nhà bên kia Yoochun tự dưng rùng mình ớn lạnh, nổi da gà khắp người, hắt xì liên tục ba cái. Ôi, điềm xấu, điềm xấu.

Yunho ngồi một góc bàn bên kia cạnh Yoochun xem TV. Mắt dán vào đọc cái tin nhắn vừa gửi tới trên màn hình miệng cười tủm tỉm. Phen này cậu phải chịu khổ rồi Yoochun. Thôi có làm có chịu nhé, thích con người ta phải chịu khổ chút vậy.

Cái người gửi tin vừa rồi thì không cần nói các bạn cũng biết được chắc đó là ai rồi phải không nè.
------------------- END --------------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét