Thứ Ba, 22 tháng 3, 2011

1 ngày ấm ức của Junsoo - Chapter 2

Chap 2:

Cái địa điểm Hyukjae lôi tôi đến sao mà ... ngay gần cái chỗ tôi bị ném đá thế nhỉ. Đang đứng ngơ ngẩn thắc mắc thì cánh cổng trước mặt mình bật mở. Ngay sau đó là cú đạp đau điếng của Hyukjae: “Vào đi, đứng ngẩn ngơ nhìn cái gì!”.

Cái thằng này, kéo vào là được, cần gì đạp thế cơ chứ, định trả thù lúc nãy bị tôi cho đo đất gần gầm giường à?

Gì thế này? Hiện diện trước mặt tôi là một cái mặt lạ hoắc, nhìn nửa giống dơi nửa giống khỉ, khó coi hết sức, chả dễ thương như tôi gì cả. (writer’s note: đỡ Su nặng thế thì nhăn mặt là chuyện hiển nhiên thôi)

Sao cảnh tượng quen quen, giống trong những bộ phim lãng mạn sướt mướt mà tôi ngàn năm không ngó tới, lúc nào cũng bị tụi nó nói là xì mũi vào nghệ thuật thế này nhỉ?! Phải nói thế nào nhỉ? Tình cảnh của tôi lúc này ai không biết nhìn vào chắc hẳn sẽ nghĩ tôi và gã tình chàng ý thiếp mặn nồng mất. Thì cứ nhìn mà xem nhé. Tôi và gã đối diện nhau, chính xác là gã ôm tôi vào lòng, cằm tôi ngự trị trên ngực gã, còn gã ôm chặt tôi, mặt khẽ cúi xuống nhìn tôi chớp chớp nữa chứ. Chớp hồi nữa rụng hết lông mi cho coi, lúc đấy đẹp mặt nhé.

“Áhhhhhhhhhhhhhh............h.................. .h................h...............h............”

Tôi chợt sực tỉnh, và cái từ á ấy là tiếng thét theo quán tính của Junsu tôi thôi. Mới buông tay nhìn xuống đã thấy cái sinh vật kia nằm bất tỉnh dưới đất rồi.

- “Cậu đối xử với người đỡ cậu thế à. Gào lên với tần số như thế ai mà chịu nổi. Mau mang người ta vào nhà lấy nước uống cho tỉnh đi”. Giọng Hyukjae thánh thót giục Junsu.

- Ai biết đâu. Tự dưng đùng đùng trước mặt ngay bộ mặt lạ hoắc lại còn xấu quắc nữa chứ, thế nên giật mình hét theo phản xạ là chuyện bình thường. Chả phải cậu từng hét làm DongHae dọn nhà vào bệnh viện trú ngụ mất một tuần sao. Thế này có thấm vào đâu so với cậu. Hứ. Mà chẳng phải cậu đạp tớ ngã vào người ta sao, nên tớ mới hét thế chứ, người ta có bị người lạ chạm vào bao giờ đâu! *mếu máo*

- “Thôi, thôi, được rồi, không tranh cãi nữa, mang con người ta vào nhà đi!”. Hyukjae nghe tôi gào than thế đành xuống bước giản hoà.

- “Nhưng biết có ai trong nhà không, tự dưng vác vào trong tình trạng bất tỉnh nhân sự thế này người ta tưởng mình có ý đồ xấu thì sao?”. Tôi chợt giật mình chột dạ. Mấy cái này dễ bị hiểu lầm lắm à. Không cẩn thận lại vác hoạ vào thân mất.

- Ừ nhỉ. Không khéo bị hiểu lầm có ý đồ xấu, đánh con người ta bất tỉnh nhân sự rồi trộm đồ cũng nên. Hay mình để kệ chuồn về vậy.

- Này, cậu có tính người không thế, để mặc nằm bất tỉnh ngoài trời nắng thế này á?

- “Chứ sao bây giờ. Sao kiểu gì cậu cũng phản đối thế. Cậu gây chuyện tự xử lí đi!”. Thấy cái gì cũng bị tôi phản đối, Hyukjae bực mình buông tiếng cằn nhằn.

- Nhưng tớ sợ, với lại mình tớ không vác nổi, vác vào cùng tớ đi. Có gì mình cùng chịu chung đi, mình là bạn tốt mà, mặc dù nhiều khi có đồ ăn ngon tớ lặng lẽ xử lí thật, nhưng đấy là chuyện nhỏ, chuyện lớn này cậu phải gánh vác cùng tớ chứ. Chả phải cậu cũng góp phần gián tiếp sao?!

Hết cách tôi đành giở chiêu bài năn nỉ vậy, mắt long lanh, chớp chớp, mũi hơi sụt sùi một tí, Hyukjae mủi lòng thật. Chiêu này hiệu quả quá mà. Ai lại nỡ để một con người dễ thương như tôi khóc chứ.

Thế là tôi với Hyukjae mỗi đứa vác một bên, dìu chủ nhân ngôi nhà vào trong (chính xác là kéo chủ nhân ngôi nhà lết vào nhà thật). Vừa đi vừa quan sát ngắm cảnh.

Nhà gì mà ... có cái sân mà làm cứ như cái sân vận động ấy, dài quá chừng, đi muốn mỏi chân luôn hà, kiểu này tính làm nản lòng khách tới nhà à, chờ chủ nhân ra mở cửa tới mùa quýt luôn, chờ không nổi tự động mặc định chủ nhà đi vắng, bỏ về cho nó khỏe, đứng chờ mất công say nắng tốn tiền thuốc.

Ơ, nhưng mà hồi nãy hắn ra mở cũng nhanh lắm mà, chờ chưa tới 3 phút nữa. Thế thì tại sao mình đi lại lâu thế nhỉ? Không lẽ hắn chạy nhanh tới vậy sao? Nhìn vậy mà thân pháp nhanh nhẹn quá chứ, đợi hắn tỉnh mình bày tỏ lòng ngưỡng mộ vậy.

Qua sang nhìn con người còn đang ngất xỉu.

(Su’s POV:
Chậc! Gần quá, trông cũng dễ thương chứ, má phúng phính này, trán cao này, cái mỏ chúm chím điêu không này, hai cái răng cửa nhìn cứ như răng thỏ ấy, nhìn yêu chết được, thỏ con thỏ con....muốn nhéo, muốn cắn thử quá... Áhhhhhhhhhhhhhhhhh, không được, không được, mày bệnh rồi à Su, sao lại có suy nghĩ thế chứ. Mới gặp cách đây có mấy phút, chưa chào hỏi được gì đã làm người ta ngất, giờ lại có suy nghĩ thế này. Jae hyung và Minnie biết được cười mình chết, mà không khéo lại bị Jae hyung quy cho tội không ngoan, phạt ăn rau cả ngày luôn mất. Thế thì còn gì là cuộc đời mình nữa. Chết mất!
End Su’ POV)



(Hyukjae’s POV:
Trời ơi, đi mỏi chân quá. Biết vậy mình đừng đạp Su để cậu ta hét làm người ta bất tỉnh như thế, giờ vác vào mệt quá. Nhìn cái mặt Su sao thảm thế kia, đỏ hồng lên thế kia. Không lẽ vừa nặng vừa xa lại say nắng nên chịu không nổi rồi. Bình thường chạy đá bóng dai sức lắm mà. Su ơi, đừng có lăn ra ngất đấy, một người đã không nổi rồi, giờ cậu mà ngất là tớ ngất theo luôn ấy!
End Hyukjae’s POV)



Càng đi sâu vào trong, mồ hôi của tôi có bao nhiêu thi nhau tuôn ra hết.
Quay sang nhìn Hyukjae, mặt cậu ta cũng đang méo xẹo, chuyển màu như tắc kè bông, thoạt đỏ thoạt xanh, mồ hôi lấm tấm. 

Tôi chợt nghĩ. Không lẽ cậu ta cũng thấy chủ nhà dễ thương nảy sinh ý đồ có hơi “đen tối” như tôi mà mồ hôi ròng rã, mặt đỏ ửng thế kia ?! Nhưng cậu có DongHae rồi mà. Cái thằng này ... tham thế!!!

- Su ơi, cậu có nghĩ mình nên nghỉ chân lát rồi đi tiếp không?

- Chí lí, mình nghỉ tí đi, tớ sắp lết không nổi nữa rồi. Vác thêm cái con người này nữa........

Thế là 2 đứa tôi đặt chủ nhân cái nhà này xuống, ngồi nghỉ cái đã. 
Cơ mà nãy giờ cứ một câu chủ nhân, hai câu chủ nhân cái nhà này, có chắc người ta là chủ nhân không cơ chứ, hay người giúp việc trong nhà cũng nên. Nhìn tướng cũng thư sinh, nhưng thân pháp nhanh nhẹn thế, chắc cũng quen việc chạy ra mở cửa, vậy phải là giúp việc chứ nhỉ ?!


Ngoái đầu nhìn lại cái quãng đường mình đi để tự ngưỡng mộ quá xá, tôi chợt nhìn thấy một vật ... ..........là cái ô tô mui trần 4 chỗ sang trọng hiệu Porsche. Sao nó lại ngay ngoài cổng thế nhỉ? Không lẽ hắn đi ô tô ra mở cửa sao ?????????? ~~~~OMG~~~~

Sao hồi nãy mình không thấy nhỉ ? Đi bộ mệt quá chừng luôn. Hận ghê!!!!

Tôi ôm nguyên cục tức, hậm hực trong bụng.
Hyukjae thấy mắt tôi nhìn đăm đăm hướng cổng lập tức nhìn theo. Nhìn cậu ta cũng y chang tôi, rơi vào tình trạng mất phản ứng ngắn hạn. Đấy, cứ căn cứ vào cái cách cậu ấy phản ứng khi tôi quơ tay trước mặt kìa, mắt không chớp luôn. Shock hơn cả tôi nữa.

- Giờ mình tính sao đây?

Tôi khẽ lay Hyukjae.

- Không biết nữa. Không biết chặng đường tới cửa còn xa không. Mà đi trở lại ra cổng thì mệt quá. Tớ bước không nổi nữa rồi.
Hyukjae lắc đầu.

- Sao mà hồi nãy mình lại không thấy nhỉ?

Tôi trầm ngâm

- Mình bận cãi nhau với lại lúc ấy thấy người ta ngất bối rối quá chứ sao. Nghĩ được gì nữa cơ chứ!

- Ừ nhỉ. Thôi rút kinh nghiệm. Lần sau có bối rối cỡ mấy cũng phải quan sát ngó trước ngó sau vậy.

- “Tốt. Qua mỗi sự cố rút được kinh nghiệm là hết sức sáng suốt. Về thưởng cho cậu chầu kem”. Hyukjae thật thà vỗ vai tôi.

Tôi nghe tới được chầu kem của Hyukjae thì phấn kích hẳn, lập tức “Yeah” lên đầy hạnh phúc.

Có lẽ tôi hơi phản ứng thái quá. Lâu lâu mới được chầu kem miễn phí nên tâm trạng hồ hởi, phản ứng có hơi cuồng nhiệt.

-------------------------------------------------

Tự dưng thấy sinh vật cạnh tôi ngồi bật dậy, mặt mày ngơ ngẩn làm tôi giật mình, mém tí nữa la thất thanh tập hai.

Nhìn cái mặt anh ta ngơ ngác thấy tội, Junsu tôi với bản tính tốt bụng đáng yêu trời phú liền cất tiếng kéo anh ấy từ trên trời đáp xuống 
- Cuối cùng cũng tỉnh, anh thấy sao rồi?

- Ờ, cám ơn cậu. Tôi bình thường. Mà sao tôi lại nằm ngay giữa sân thế này?

- Anh ngất ngoài cổng. Chúng tôi mới kéo anh vào được tới đây thì mệt quá ngồi nghỉ.

- “Mà anh cũng quá đáng thật, đi xe ra mở cổng mà không báo một tiếng, lại để xe ngay góc khuất, làm tụi này đi bộ muốn mệt muốn xỉu luôn!!!” – Hyukjae tuôn ra xối xả làm tôi cũng hơi bất ngờ.

Tôi có cảm giác cánh tay trái mình nặng thế nhỉ, hôm nay tôi đâu có làm gì đâu ta. Quay qua nhìn, gì thế này, gã chủ nhà vừa mới tỉnh dậy đã ôm chặt lấy tay tôi rồi.
- Này, anh ôm tay tôi đủ chưa, buông ra đi, nóng quá, tê hết tay rồi!

- Cậu ấy dữ quá, tôi sợ............ Cậu nóng tay hay mặt hay toàn thân luôn, mặt cậu đỏ bừng cả rồi kia, hay ngồi ngoài này lâu quá say nắng rồi, vào nhà, vào nhà đi.
Gã tuôn một tràng, khiến tôi chẳng kịp phản ứng, mặt ngơ ra, cảm giác nóng nóng, nhiệt độ tăng cao.
- Nóng gì kệ tôi, mà nhà anh còn xa không? Tôi đi hết nổi rồi!

- Không xa lắm, mình đi được hơn phần tư chặng đường rồi.

Chủ nhân mới lên tiếng tới đó đã nghe tiếng va đập xuống nền, hai con người đổ nhào ngay xuống trước mặt. Cả Junsu lẫn Hyukjae không hẹn mà gặp, cùng nằm sóng xoài xuống đất.

Kinh nghiệm đầy mình, lập tức anh rút điện thoại ra: “Yunho hyung, xuống lấy xe ngay, có 2 người ngất xỉu, cần phải cấp cứu gấp, để lâu nguy hiểm tới tính mạng !”

Nói rồi anh gập nhanh điện thoại cất vào túi, không cần chờ tới phản ứng người đầu dây bên kia.

Ngồi bệt xuống ngắm hai con người mới ngất xỉu.

Có một người mà anh biết rất rõ, Kim Junsoo, mục tiêu của anh mà. Có lẽ cậu ấy ngây thơ hồn nhiên không biết, chứ bao nhiêu sở thích của cậu anh đều nghiên cứu kĩ, thiếu điều nghiên cứu luôn trên đầu Junsoo có bao nhiêu sợi tóc thôi. À quên, cái này là do anh không thể nghiên cứu nổi lên đành bó tay chịu thua vậy.

Ông bà ta có câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nên hiển nhiên người còn lại anh cũng nắm rõ luôn, Hyukjae – bạn thân nhất từ thời cởi truồng tắm mưa của Kim Junsoo.

Công nhận Ho hyung có khác, nghe tới có án mạng là hyung ấy nhanh thế không biết. Vừa mới đưa tay gạt mớ tóc lòa xòa trước mặt Su đã nghe tiếng xe hyung ấy sau lưng rồi. Nhìn điệu bộ hớt hải của hyung ấy kìa, 
- Chunnie. Cậu lại gây sự gì thế? Làm gì mà con nhà người ta ngất xỉu thế hả?

- Đâu có. 2 cậu ấy nghe còn tới gần ba phần tư quãng đường nữa mới vô tới cửa shock quá xỉu ấy mà.

- Thôi được rồi, dìu hai cậu đó lên xe đi. Định thử tim hyung hả? Cái gì mà nguy hiểm tới tính mạng chứ hả? Đùa cái kiểu gì thế?!

Đúng là quãng đường về luôn cho người ta cảm giác nhanh hơn quãng đường đi mà. Ho hyung lúc ra nhanh bao nhiêu thì lúc vô nhanh gấp đôi như thế. Chưa kịp ắt xì đã vô tới cửa rồi. Đỡ hai người xuống salon, Chun cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn Su với ánh mắt mơ màng, mông lung.

Chẳng là chàng đang bận hồi tưởng về quá khứ.

Cái ấn tượng quá mức sâu đậm, không muốn thì nó cũng đã in sâu trong tâm trí rồi.


-------------------- Flash back ---------------------
Một ngày đẹp trời. Đẹp hơn bao ngày cúp học khác. Trong lúc Chun nhà ta thơ thẩn góc khuôn viên trường, kiếm địa điểm nào ngủ vừa thoáng, vừa mát, vừa thơ mộng thì thấy hai cái bóng nhấp nhô nơi bụi cây giữa trường.

Tò mò là bản tính sẵn có của con người. Chun cũng không phải là ngoại lệ. Anh nhẹ nhàng lướt êm tới chỗ hai cái bóng đang thập thò kia. Mỉm cười gian xảo. Đập vào mắt anh là cảnh tượng ......... cả đời anh cũng không thể quên được.

Hai thằng nhóc, một gầy, một vừa vừa người, tay cầm lăm lăm một vật, à chính xác là một khối hình chữ nhật chứ, đen thui, trên lại có cái gì chỉa chỉa, quay tứ phía cứ như làm bùa làm phép gì ấy.

Đến gần hơn tí nữa.

Tầm nhìn hơi bị hoàn hảo, hóa ra nó là cái TV mini, còn cái chỉa chỉa là cái ăng ten. Giời, thời buổi này mà còn xài TV loại này sao? Hay ấy chứ nhỉ.

Nghĩ thế, anh tiếp tục công việc âm thầm quan sát.

Hai nhóc đã dò được kênh muốn xem. (Cái gì kia? Đá banh á? Được, sẵn tiện mình cũng coi ké – Chun’s POV).

Thực ra anh cũng không phải là một fan cuồng bóng đá, nhưng thấy hai nhóc cầm cái TV dò dò sóng cũng hay, dám cúp học để coi đá banh cơ đấy, coi thử xem nó có sức hấp dẫn gì nào? Tự dưng hứng thú với hai nhóc này lạ.

Chỉnh được rồi, hai nhóc ngồi im lặng trước màn hình.

Nhóc ngồi gần phía anh nhất, vừa vừa người, hai mắt chăm chú tập trung cao độ nhìn cái màn hình, 10 đầu ngón tay ngự trong mỏ từ hồi nào, lâu lâu lại chồm người về phía TV khi có pha bóng hay. Cậu nhóc phía bên kia cũng y chang. Tất cả đều diễn biến trong khuôn khổ của cái sự âm thầm lặng lẽ.

Hay thật. Lần đầu tiên trong đời anh chứng kiến một người yêu bóng đá cuồng nhiệt coi một trận cầu trong im lặng với vẻ mặt hết sức biểu cảm thế kia. Ai đời cúp học để coi ngay trong khuôn viên trường thế kia để phải khổ sở kìm chế không hò hét lên thế. Rõ khổ.

Nhìn lên màn hình, đang một đường banh hấp dẫn, cầu thủ tiền vệ đã vượt qua 2 trung vệ dập, áp sát khung thành, bị cản rồi, lập tức anh ta chuyền cho đồng đội vừa băng xuống, khoảng cách hoàn hảo, sút đi, sút, vàooooooooooooooooooooooooooooooooooooo. Một đường bóng vòng cung tuyệt hảo, bóng đi sát góc khung thành khiến cho thủ môn có phán đoán đúng cũng đành bó tay.

Vừa hét dứt lời Chun chợt nhận ra mình cũng đang ..................... cúp học và theo dõi hai nhóc. Cái chợt nhận ra ấy cũng đủ để bác bảo vệ trường đang đi dạo gần đấy lăm lăm bước lại. Nhận thấy tình huống nguy hiểm trước mắt Chun đã nhanh chóng chuồn êm, để lại hai nhóc chưa kịp ngẩn ngơ vì tiếng hét bát tai bên cạnh đã bị bác thường trực xách tai mời lên văn phòng uống nước.


Đứng ở gốc cây cổ thụ phía xa xa chân tường, nhìn nhóc vừa vừa người ấy bị lôi đi mặt mày méo xẹo miệng còn phân bua không phải con hét nữa chứ, tội ghê. Chun cũng trong tình trạng tội không kém, một tay bịt miệng, một tay ôm bụng.......chỉ để không cười ha hả. Cái gì mà: “Không phải con hét thật mà, từ hôm đầu tiên diễn ra World cup con đã cúp học 4 bữa coi rồi mà có bị phát hiện đâu, chứng tỏ con không la hét gì, nếu không thì đã bị phát hiện rồi chứ?!!!”


Mà giọng cậu ấy, ấn tượng thật.... giả giọng cá heo được đấy. Hơi chói tai tí mà vẫn thấy yêu.

Tí nữa phải đi tìm hiểu mới được.

Nói là làm, bằng tài năng chớp mắt đá lông nheo cực đỉnh, chỉ 5 phút là Chun đã xác định được lớp của cậu nhóc có tông giọng cá heo đặc biệt kia, và 15 phút sau đó nữa thì bao nhiêu thông tin từ số đo chiều cao cân nặng, sở thích, học lực tới gia đình được phun ra hết từ miệng cô nàng ngồi cạnh cậu trong lớp.

----------------------- End Flashback ---------------------


Hiện trạng của cái việc hồi tưởng là Chun mặt đần ra, ngồi cười ngơ một mình, ai mà không biết tưởng thần kinh có vấn đề mất.

Cái kí ức ấy ... tâm trí Chun vẫn còn đang phiêu du nơi nao, bỗng dưng anh cảm thấy mình vừa được chuyển chỗ thì phải, cái ghế vừa êm vừa ấm sao giờ vừa cứng vừa lạnh, bàn tọa lại có dấu hiệu bị va đập thế này.

Anh đang ngồi dưới sàn, phải, anh đang ngồi dưới sàn.

Thì ra Su mới vừa tỉnh. Nhìn mặt Chun ngơ ra thấy ghê quá nên cậu sợ hãi, lùi lùi, nhằm tránh xa xa, ai ngờ chân hơi dài, vô tình đạp trúng thân ghế Chun đang chênh vênh an tọa. Và hệ quả của nó là gì ai cũng biết. Chun nhà ta đã phát một đáp đất không được an toàn cho lắm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét