Thứ Ba, 22 tháng 3, 2011

1 ngày ấm ức của Junsoo - Chapter 4

Chap 4:

Junsoo cứ thế chạy, cắm đầu chạy, chạy mải miết, chạy như chưa bao giờ được chạy, chạy tới mức mém đập mặt vào cái cổng thân yêu nhà mình, may mà dừng lại kịp. Đứng bám tay vào cổng, thở phì phì, Junsoo nghe tim mình đập trong ngực mà tưởng nó lồng lên đòi bay ra ngoài đớp khí.


Ngó đông ngó tây, đập vào mắt Junsoo là cảnh tượng vô cùng bất ngờ, một tá các cô gái đã đứng xếp hàng từ hồi nào. Thấy một cô gái có vẻ là trưởng nhóm tiến về phía mình, Junsoo hơi sợ, lùi sát vào cổng, nhìn cậu ấy đu cái cổng thấy mà thương *cơ mà là thương thay cho cái cổng chịu sức nặng của cậu ấy, có dấu hiệu bung bản lề ra rồi kìa*.


Cô gái ấy tiến càng lúc càng gần cậu ấy, không có dấu hiệu gì là dừng lại cả, bước tới sát Junsoo rồi, chỉ còn cách một gang tay nữa thôi, Junsoo nép chặt mình vào cánh cổng, nín thở. Hai tay cô ấy đang chắp sau lưng bỗng đưa về phía trước, chìa ra bó hoa sặc sỡ hoành tráng ngay trước mặt Su khiến cậu đờ người không kịp phản ứng.


“Dạ, đây là hoa tất cả các thành viên nỗ lực hái trên dọc đường anh chạy ạ, xin dành tặng anh ạ. Anh chạy nhanh quá ạ, chúng em vô cùng ngưỡng mộ ạ. Anh đang luyện tập để thi Olympic thế vận hội mùa hè tổ chức ở Việt Nam ạ. Cố lên anh nhé. Chắc chắn anh sẽ thắng thôi ạ.”
*sao mà không thắng cho được, có một giàn nữ xinh đẹp đứng đây hò reo muốn sập cả sân vận động thì các vận động viên khác ngất ngay không thì cũng rơi vào trạng thái điếc tạm thời đứng lơ ngơ thôi, làm gì còn nghe được tiếng súng hiệu lệnh để mà chạy.*


Nhìn cô ấy đúng là một fan cuồng chính hiệu, mặt xấu hổ đỏ hồng hồng, hai mắt long lanh, hai tay kê sát miệng, vừa nói vừa lắc qua lắc lại cái đầu xinh xinh của mình làm Junsoo thấy chóng mặt quá nghe câu được câu mất, đực mặt ra bất ngờ. Tới mức cô ấy xấu hổ quá chạy đi rồi mà Junsoo vẫn chưa rời bỏ được cái cổng, còn đang treo mình trên đó.

Đời quả lắm người kì quái. Hết cái tên thầy bói lang băm đầu xoăn xoăn ấy giờ lại tới cái hàng fan girls này. Cái cô ấy đúng lạ nhỉ. Tặng hoa cho người ta mà thật thà khoe hoa hái hai bên đường, người ta chưa kịp đưa tay nhận hoa đã cầm chạy mất, còn một loạt các cô luýnh quýnh chạy theo í ới nữa chứ.

Nghĩ tới tên thầy bói lang băm, Junsoo bất giác đỏ mặt, cái tên ấy, đúng là không thể chấp nhận được mà, hôn người ta, hôn môi đàng hoàng đấy nhá thế mà không thèm xin phép một tiếng, quả là bất lịch sự, cực kì bất lịch sự. Cái cụm từ cực kì bất lịch sự theo đà quán tính bất ngờ bay ra khỏi miệng cậu trong sự kích động cao độ cùng tần số vô lum chất ngất. Cậu lấy tay che miệng bối rối chờ đợi. Quả đúng như dự đoán. Chưa đầy một phút sau cánh cổng bật mở, Minnie xuất hiện lôi cổ áo Junsoo kéo huỳnh huỵch vào trong mặc cho Su giãy đành đạch phản đối.

Bước tới cửa nhà Changmin nới lỏng tay ra chút. Nhân cơ hội đó, Junsoo vùng lên, thoát khỏi cánh tay Changmin, chạy một mạch vô phòng đóng cửa. Jaejoong thấy thế chỉ biết lắc đầu, anh rút điện thoại ra bắt đầu bấm số.

Junsoo vùi mặt vào cái gối thân yêu, lòng vẫn còn tràn đầy ấm ức. Sao hôm nay ai cũng ức hiếp cậu thế nhỉ?!

Dưới bếp tiếng Changmin vọng lên cằn nhằn gì đó, tiếng Jaejoong hyung nói chuyện điện thoại có vẻ gay gắt. Như bình thường Junsoo đã vội chạy xuống dưới nhà xem thử có chuyện gì. Nhưng hôm nay hồn cậu đã đi tới phương trời nào nào rồi, cụ thể cái phương trời ấy chính là nhà Park Yoochun - Park đại gian, thành ra lời Changmin với Jaejoong có to tiếng, càu nhàu gay gắt gì thì tới tai cậu nó cũng thành tiếng ruồi muỗi vo ve ráo trọi.

Không tức sao được. Cậu đã nghe giang hồ đồn đại nhiều về bản chất tên đại gian háo sắc ấy, nhưng không ngờ hắn lại dám trắng trợn tới thế. Dám mạnh miệng tuyên bố ta sắp có chàng trai nào theo đuổi nữa chứ.

Làm như cậu khờ lắm không bằng. Hứ. Cậu chỉ lạc quan chứ không khờ nhé. Lạc quan do ta tập đàng hoàng ấy, ứ phải bẩm sinh đâu nhá. Nhắc lại lần nữa cho mà nhớ nhá.

Quay lại chuyện chính. Cậu đây dư xăng biết cái gã theo đuổi cậu gã tuyên bố chính là gã chứ không ai khác. Đẹp như cậu mà lọt ra ngoài tầm ngắm của gã thì coi như mắt gã là đồ bỏ rồi.

Chỉ là cậu bất ngờ với cái cách gã gián tiếp tỏ ý muốn theo đuổi cậu thôi. Mà gián tiếp gì chứ. Nói thẳng là gã theo đuổi cậu luôn ấy, cậu mới rơi vào trạng thái xuất thần thế chứ. Cậu đang cố kìm mình không gào lên, ấy thế mà gã đã nhanh nhẹn lợi dụng thời cơ hôn cậu mới ghê chứ.

Mới tiếp xúc cậu còn có cảm tình, thương hại cho gã bị thiên hạ ganh ghét rồi buông lời thị phi. Ở nhà gã hai tiếng thì cậu đã nghiệm ra được chân lí, những lời đồn đại về gã là hoàn toàn có thật. Mới gặp mà đã bị kiss rồi. Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa. Còn gì là con nhà gia giáo nữa chứ. *nắm tóc giựt giựt*

Cứ nhắc đến cái chuyện bị kiss là Junsoo lại thấy ấm ức không chịu được. Thật là quá đáng, quá đáng, quá đáng mà. Cái gối trên tay Junsoo nện đùng đùng xuống giường khiến Jeajoong và Changmin đứng ngoài cửa nghe ngóng không khỏi giật mình nhìn nhau kinh hãi. Cậu vẫn còn hận, hận lắm. Giỏi lắm. Hôn tới hai lần nữa chứ. Chờ đấy, món lỗ này nhất định cậu phải đòi lại cho bằng hết.

---------------------------
Junsoo quăng cái gối sang một bên, bật mình ngồi dậy hùng dũng bước tới chỗ cái máy tính.

Cậu phải vào forum của trường nghe ngóng chút tin tức của tên thầy bói lang băm này để lên kế hoạch phục thù mới được.

Lâu lắm rồi không vào, không biết có gì đổi mới không. Lần cuối cùng cậu vào là cách đây 1 năm, sau khi nghe có người báo trên đấy có cuộc thi gì gì ấy, Huykjae ham vui cương quyết nài cậu vào thi cùng. Đợt đấy cậu suýt bị chết ngập trong đống P.M các fan hâm mộ gửi.

Có những cái P.M cực kì ba chấm, dở hơi không thể tả, cậu đọc xong mà đầu óc choáng váng, chới với. Từ đấy trở đi cậu đã thề không bao giờ bước vô lần nữa.

Thôi, âu cũng là cái số, vì đại nghiệp phục thù cao cả, cậu đành nhắm mắt đưa tay ... click chuột sign in vậy.

Vẫn tình trạng cũ nhỉ, có lẽ còn khiếp hơn ấy chứ, Xiah-holic club mới có thêm 1215 thành viên mới, và số P.M chờ cậu đã lên tới mức 1512. Quả thực là cậu chả có tí cam đảm nào để mở từng ấy thư ra đọc cả. Bỏ qua đi. Ghé qua box bên lớp “Đông Phương Học Thần Bí” coi thử xem nào.
Gì thế này.


Đập vào mắt cậu là một cái skin hình động đậm chất ......... không huyền bí. Bầu trời xám đen, sao được nối thành sợi thả xuống trông cứ như thả rèm, phù thủy bay loạn xạ ... còn gã thầy bói lang băm ... nằm gối đầu phởn phơ trên mảnh trăng bán nguyệt. Trang phục thì ... mắt cậu mở to ... còn quái gấp mấy lần cậu ấy. Đầu gã đội nón len, áo khoác xám kéo khóa cao đến tận cổ. Cái khăn len caro sặc sỡ quấn kín lên tới nửa mũi. Mắt gã đeo kính râm thời trang. Một chân gã buông thõng xuống khỏi mảnh trăng, để lộ đôi dép lào màu xanh lính thủy đi ở nhà đung đưa theo nhịp chân. Cái quần gã mặc chả có tí gì ăn nhập với phía trên, ngắn cũn, trên đầu gối ba centimet. À không, ít ra thì nó cũng có màu xám sọc đen, ton sur ton với cái nón. Trên đó lại còn đống sao vàng chói lói nữa chứ.
Cậu cứ thế trố mắt lên nhìn cái hình rồi cất lên tràng cười hoang dại. 

Trông gã Yoochun ấy hay thật. Có cái giải nào phá cách *phá tan hoang phong cách thời trang* thì dám gã đạt giải nhất lắm a.


Jaejoong cùng Changmin đứng nghe ngóng bên ngoài được phen lên cơn đau tim. Cả hai đưa mắt nhìn nhau như muốn nói “Không lẽ Junsoo shock tới mức lên cơn bệnh dại?????” Jaejoong nhanh chóng rút điện thoại trong túi ra bấm số. Changmin đứng sát bên cạnh nghe ngóng, lâu lâu lại thêm mắm thêm muối vào cho thêm phần thi vị.


Trở lại với Junsoo. Sau tràng cười lộn ruột, cậu quay lại công việc nghiên cứu cao cả của mình. Xem nào, lối vào box chỗ nào nhỉ? Cậu cầm chuột rê toán loạn khắp màn hình. Cuối cùng thì cũng phát hiện ra, ngay trên ngọn mảnh trăng Yoochun tọa lạc, con trỏ chuột từ hình mũi tên chuyển sang dạng bàn tay. Cậu nhanh chóng click vào. 

Mảnh trăng từ từ thả xuống, gã Yoochun trên hình nhanh chóng bước xuống, đi dạo từ bên phải qua bên trái màn hình, một cánh cửa xuất hiện mở ra. Trên màn hình xuất hiện dòng chữ màu đỏ to đùng:

“Welcome to the wonderful magic world of wonderful handsome man – Park Yoochun. One thousand kisses for young pretty ladies for my great great greeting.”

Bên dưới là ngay cái hình đôi môi đỏ chót minh họa cho Một nghìn nụ hôn nữa chứ. Cái khung hoa hồng bên ngoài chớp nháy liên tục.

Lạy Chúa. Cậu đang lạc vào chỗ nào thế này. Thật là sến súa hết mức.

Click chuột tiếp vào cái băng – rôn. Cậu được chuyển tới một cái nền sáng sủa hơn nhiều. Bầu trời quang đãng mây trôi lững lờ. Đang gật gù tâm đắc, bỗng hình ảnh Yoochun trượt patin trên đám mây, hai tay chắp sau mông, mỏ chu ra lướt ngang mắt cậu. Cậu bàng hoàng xém chút nữa trượt khỏi ghế. 

Quá là phô trương. Thế mà nhìn xem. Thành viên của cái câu lạc bộ này lên tới con số 40686. Cậu thật không tài nào hiểu nổi. Trông bệnh hoạn hết mức mà thành viên đông thế không biết. Kéo thanh trượt xuống xem nội dung bên dưới. Xem nào.

Ngay dòng đầu tiên của khung stick thread, dòng chữ The Profile of Mông Vểnh‘s Dép Lào uốn lượn nhấp nháy.

Junsoo đờ người ra ngó, cái tên hay nhỉ.

Tràng cười quái đản nhất trong lịch sử đậm chất Junsoo cất lên từ căn phòng số 2. Tội nghiệp cho lũ chim, vừa mới bay tới cái cây trước cửa sổ, chưa kịp đậu mà cất tiếng hót véo von đã bị oanh tạc bởi âm thanh lạ, cứ thế mà rơi lộp bộp xuống đất.
Chỉ có Changmin là vững tim nhất. Mất ba giây bàng hoàng trước giọng cười của Junnie, bé đã nhanh chóng hoàn hồn, lao vội từ phòng Junnie xuống cầu thang, vòng qua bếp lấy cái rổ, sau đó nhằm thẳng cửa sổ phòng Junsoo nhìn xuống mà tiến bước, miệng toe toét cười đầy hạnh phúc.

Đấy, bé đoán có sai đâu mà. Được đầy rổ rồi đây này, cũng phải được ba chục con ấy nhá.

Vẫn ngoác miệng cười trong niềm hạnh phúc vô biên, sẵn tiện ghé ngang góc vườn, bé xé luôn vài tàu lá chuối về làm món chim cút nướng.


Jaejoong không phải là không biết độ quái đản của giọng cười thằng em sát mình. Nhưng cười kiểu này thì lần đầu anh được diễm phúc nghe thấy, nên đầu óc có chút bần thần. Cộng thêm cái việc Changmin lao ngay xuống cầu thang làm anh tưởng bé bị sốc. Lòng lo lắng cho cả hai đứa em thân yêu khiến anh không phản ứng được nhanh nhạy cho lắm. Phải mất năm phút lơ ngơ anh mới co giò chạy xem Changmin đâu rồi. Vừa ra tới cửa thì đụng ngay Changmin đang đi vào, miệng nghêu ngao huýt sáo.


Câu trả lời cho cái bộ dạng mắt chữ O mồn cũng chữ O nốt của anh được giải quyết ngay tắp lự khi nhìn xuống thứ Changmin đang ôm. Một cái rổ toàn chim cút bên tay trái, bên phải cu cậu đang kẹp nách xách về một bó lá chuối to đùng. Với kinh nghiệm chuyên môn của một đầu bếp lão làng trong cái nhà này, Jaejoong đoán ngay thế nào tí nữa mình cũng phải è cổ ra làm đầu bếp cho Changmin cho mà xem.
Y như rằng, Changmin vừa chạm mặt Jaejoong đã lập tức bỏ đồ trên hai tay xuống chạy lại ôm lấy Jaejoong mè nheo:


“Hyung, JaeJae hyung dễ thương, đáng yêu nhất nhất trần đời của em, làm món cút nướng lá chuối cho em đi. Em chuẩn bị hết nguyên liệu rồi nè. Nha, hyung. Nha, nha”

“Bỏ ra. Mày làm anh mày nổi hết da gà rồi này. Gớm quá đi.”

Changmin bắt đầu giở lại chiêu bài nước mắt sụt sùi

“Sao hyung nỡ lòng nào đối xử lạnh lùng với đứa em bé bỏng đáng yêu của hyung thế chứ?????????????”

“Thôi, thôi, được rồi, anh làm cho Minnie ăn là được chứ gì. Nín đi, đàn ông con trai khóc lóc kinh quá.”

“Hế. Yêu hyung nhất.”

Thế là Jaejoong và Changmin dắt nhau vào bếp thực hành chuyên môn, mặc kệ Junsoo lên cơn tự kỉ, lòng thầm nghĩ “Chắc tí nữa đến bữa Junsoo đói thế nào cũng mò xuống thôi, được ăn ngon lại bình thường ngay ấy mà.”

Junsoo nhà chúng ta sau khi cười lăn cười lộn trên sàn, đứng dậy gặt nước mắt tèm nhem do cười kinh quá, trở về vị trí quen thuộc trước máy tính mà không mảy may nhận thức được mình đã gián tiếp hại đời ba mươi nạn nhân bé nhỏ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét