Thứ Ba, 22 tháng 3, 2011

1 ngày ấm ức của Junsoo - Chapter 1




Title: Một ngày ấm ức của Su
Writer: miungoc
Beta:Reika
Poster: Su-baby
Disclaimer: Characters in this fic belong to me.
Rating: G
Sumary: Mông Vểnh đụng độ Dép Lào. Hãy xem chuyện gì xảy ra.

Một ngày ấm ức của Su

Chap 1: 

Tôi lạc quan.

Mọi người đều biết điều đó.

Phải, tôi lạc quan.

Nhìn kiểu nào cũng thấy tôi lạc quan.

Quay trái, quay phải, đằng trước, và thậm chí cả đằng sau nữa, từ đầu tới chân tôi đều gắn mác lạc quan thì phải. *cái này gọi là lạc quan có thương hiệu*.

Thú thật đôi lúc tôi cũng cảm thấy rất hãnh diện.

Trời! Công sức con người ta tập luyện bao nhiêu lâu mà, đạt đến thành quả như thế phải hãnh diện chứ. Sao nữa?! Các bạn nghĩ lạc quan là trời phú á?

Nhầm to! Tôi – Kim Junsoo, con thứ đời thứ 15 dòng họ Kim – xin khẳng định với các bạn đó là một sai lầm quá xá to lớn. Xem nào, theo như Changmin thì nó cũng phải to cỡ quả dưa đấy (Với Changmin nhà chúng tôi thì cỡ hạt dưa cũng là nghiêm trọng rồi, nên cỡ quả dưa thì các bạn hãy tự tưởng tượng ra nhé).


Mà thôi, tôi lạc quan mà, các bạn hiểu lầm tôi đôi chút cũng chả sao. (Không lẽ tôi phải gân cổ lên hét trước mặt các bạn rằng mọi người chỉ giỏi tưởng bở à. Xấu mặt lắm, mất hình tượng tôi hết. Tôi – một chàng trai luôn được ca ngợi là dễ thương – không thể có những hành động lỗ mãng như thế được.

Còn những ai đang cười thầm rằng nhìn tôi thế này thì gào to lắm cũng chỉ nghe rõ được trong vòng bán kính 1m thì cũng nên nghĩ lại nhá. Giọng vàng của tôi được chứng nhận giọng khỏe giọng tốt từ lúc 2 tuổi cơ. Lúc ấy không biết đứa nhóc xấc láo nào dám giật cây kẹo của Changmin, làm Min yêu nhà tôi mếu máo mất hết 5 giây, bởi vì sau đó Jae hyung đã nhanh nhẹn tống cho nó cây kẹo to gấp đôi, còn tôi phụ trách dạy dỗ cái đứa trẻ mất nết ấy, tôi mới chỉ hét có 2 tiếng mà thằng bé ấy đã bất tỉnh nhân sự mất rồi.

Haiz. May phước cho nó là Jae hyung còn bận dỗ Minnie nên không có ý kiến gì đấy, chứ Jae nhà tôi chắc vừa há miệng thì nó đã ngất rồi chứ không kịp nghe được đến 2 chữ như tôi đâu. Giọng nhà họ Kim chúng tôi tốt nổi tiếng mà, trình tôi mới chỉ 10 cây số nghe rõ thôi chứ Jae huyng mà để khói bốc trên đỉnh đầu hyung ấy *ý là làm cho hyung ấy vô cùng tức giận ấy ạ* thì cái block nhà cách đây 20 cây số nghe rõ là chuyện bình thường, để Min khóc gào ăn vạ còn kinh dị nữa, bốn chục, phải, bốn chục cây số nghe rõ đấy ạ.)


Chết thật, lan man hết tới nửa trang giấy rồi. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh điều phiền lòng của tôi nên mới cho các bạn biết tôi là người lạc quan thế nào thôi. Các bạn thử nghĩ xem, một người lạc quan như tôi mà buồn phiền thì cái sự nghiêm trọng nó tới thế nào chứ. Cơ mà hiện giờ người nhà tôi (gồm có Jae hyung và Minnie) chưa ai biết tôi buồn phiền cả. Hai người đó mà biết thế nào cũng lo cuống lên cho mà xem, cá nhân tôi thì không thích người thân của mình phải lo lắng. Chuyện gì tự giải quyết được tôi muốn tự giải quyết hơn.

Chỉ là tôi phát hiện ra nhà mình dạo này có một vài hiện tượng lạ.

Nói sao nhỉ, các bạn tưởng tượng nhé, bình thường Jae hyung nhà tôi có lãng mạn tới đâu thì với thói quen tiết kiệm của hyung ấy thì thức ăn còn cắt giảm chứ đừng nói tới chuyện mua hoa về trưng, ấy thế mà thứ 3 tuần vừa rồi đây chứ đâu, buổi trưa trên bàn ăn nhà chúng tôi đã thấy chễm chệ cái bình hoa hồng xanh, loại hoa vô cùng đắt đỏ nhập từ Nhật nhá, Hàn có trồng được đâu.

Tôi nhìn cái bình hoa ấy mà miệng há ra tới mức hóa đá luôn, nước miếng còn chẳng kịp chảy ra ấy chứ. Thế mà hyung ấy nỡ lòng nào phán ngay rằng thì là thấy bó bông cài trước cổng nhà đẹp khuân vào, nhà không có bình, vứt hoa thì uổng, ít ra lúc nó héo còn làm mứt ăn được, thế là hyung ấy trong lúc phỡn trí (hay quẫn trí) đã bỏ tiền ra mua cái bình mất rồi, tuần này ăn tiết kiệm bù.

Tôi mà còn ấm ức thế này thử hỏi Minnie ấm ức tới chừng nào chứ. Hu hu.

Đến chiều tôi xuống nhà, cảnh tượng còn kinh dị hơn. Lúc ấy tôi đã nghĩ mình đói quá rồi hoa mắt. Jae nhà tôi cứ ôm khư khư cái bình, mắt ngó mông lung, miệng cười tủm tỉm, lâu lâu lại còn hôn mấy cái bông ấy nữa mới gớm chứ.

Tôi vừa lôi được Min xuống ngó cảnh tượng ấy thì bị nó quạu cọ buông đúng 6 chữ: “Nhìn thế còn không biết à?!” rồi đi thẳng.

Đấy, cả hai người thân của tôi đều lạ lùng như thế làm sao tôi không lo lắng buồn rầu cho được.

Kiểu này chắc phải mời thầy trừ tà tới lôi đầu mấy oan hồn lẩn khuất dám vô nhà tôi phá mất.
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đấy đâu nhé.

Cơn ức chế bị cắt phần thức ăn của tôi vẫn còn trên cổ, chưa kịp xuống tới dạ dày thì hai ngày sau tôi được một bữa thịnh soạn luôn, vịt quay Bắc Kinh đàng hoàng, mà không phải một con, tới ba con, là ba con lận đấy. Thường ngày tôi có thịt ăn là mừng chứ đừng mơ tới gà vịt gì ráo. Thế mà hiện giờ trước mặt tôi là ba con vịt quay thơm phức béo ngậy, bảo sao tôi dám tin vào mắt mình đây.

“Vái trời, nếu đây là mơ thì hãy để cho giấc mơ này kéo dài lâu lâu một tí, cho con được thưởng thức con vịt thơm ngon này dù chỉ là trong mơ cũng được”.

Mới lẩm nhẩm được mấy câu thế, chất giọng cao chói lói của Minnie lập tức kéo tôi về hiện tại: “Yah, huyng lầm bầm cái gì thế, chê không ăn à, em ăn giùm cho nhá”. Tôi nghe tới đấy giật mình, nhìn sang thấy nửa con trên đĩa của Min đã yên vị trong bao tử nó rồi. Lập tức không chần chừ tôi ngồi vào bàn ngay, ăn trước đã, tí thắc mắc sau vậy, đói rồi, 2 ngày nay lại toàn đậu hũ rau nấm không nữa chứ. Thật đáng ngưỡng mộ mà. Tí nữa thì tôi tưởng mình mới chuyển hộ khẩu vào chùa rồi. Đói quá, ăn gì cũng ngon thì phải, đây có lẽ là bữa ăn ngon nhất trong 23 năm có mặt trên quả đất này của tôi mất.


Người ta nói căng da bụng chùng da mắt cấm có sai mà, đánh chén no nê ngon lành, tôi phát một phóng thẳng lên phòng, tìm mùi quen thuộc từ cái giường thân yêu. Chiều ngủ đã giấc tỉnh giậy tôi mới chợt nhớ tới thắc mắc của mình. Vội lao xuống tìm Jae hyung hỏi xem sao bữa nay hyung ấy hào phóng thế, có phải trúng số gì không. Nếu trúng số thật nhất định tôi sẽ mè nheo mua cho bằng được bộ Play Station 3 mới nhất mới được.


Mới lò dò bước được mấy bước xuống cầu thang tôi đã nghe tiếng dao thớt cực kì hoành tráng, cốp ........... cốp .................... rầm .................

Thương thay cho cái thớt làm bia đỡ đạn rồi.

“Kì lạ thật, mới trưa còn vui vẻ ăn vịt quay mà sao giờ tâm trạng hyung xấu quá vậy ta?”

“Có khi nào tất cả chỉ là mơ không nhỉ? Chắc chắn là không mà. Mùi vịt quay vẫn còn lẩn khuất đâu đây và bụng mình vẫn còn no no mà ...? Ăn rau làm sao no được như thế chứ? Thôi, chuồn vậy, rủ HyukJae đi đá bóng tránh nạn”.

Nghĩ thế tôi nhón chân rón rén chuồn êm ra khỏi nhà.

Kinh nghiệm của tôi từ lúc tôi nhận thức được mọi thứ trong cuộc đời này thì lúc nào Jae hyung giận thì tốt nhất nên tránh xa, ở nhà để mà lãnh đủ à. Các bạn thấy tôi thông minh không?!

Để tôi kể cho các bạn nghe một sự kiện be bé thôi nhé. Các bạn sẽ hiểu ngay thôi!

Xem nào, chết thật những lúc cần thiết thế nào không biết trí nhớ nó lại lăng quăng dạo chơi phương nào không biết. Hừm!


À, à, nhớ ra rồi. Cách đây chừng một tuần chứ mấy, Jae hyung tâm trạng cực kì vui vẻ phấn khích, thế là hyung ấy quyết định đi chợ nấu một bữa lẩu thịnh soạn cho chúng tôi, lâu rồi không ăn coi như là có một bữa cải thiện đời sống vậy. Nghĩ thế hyung ấy mua hẳn một kí thịt bò. *không hiểu bữa đó hyung bị gì mà vung tay quá trán thế nữa – sang đột xuất. Kệ, được ăn một bữa sung sướng thế thì ăn bù cần kiệm đừng nói chỉ 2 ngày tới cả tháng cũng cam tâm*.


Đến lúc gần được ăn rồi, cả nhà đang quây quần bên bàn, chờ nồi nước mới đặt lên bếp sôi là chiến liền. Thế mà không hiểu sao lại có con ruồi vo ve bay quanh. Chắc bình thường nó nghe toàn mùi rau quả nên không thèm ngó ngàng, bữa nay đánh hơi thấy mùi thịt nên bay ra góp vui cũng nên. Jae hyung vì tình yêu + công sức bỏ ra nấu lẩu, cương quyết không để con ruồi phá hoại bữa ăn ngon miệng. Nghĩ là làm, sẵn đang cầm con dao cắt ớt để làm mắm chấm trong tay, hyung ấy vung lên nhằm ngay con ruồi làm một đường ngọt xớt.


Các bạn có tưởng tượng được kết quả là gì không?

Con ruồi ấy rớt ngay xuống cạnh chân bàn, thân chẻ làm đôi, còn Jae hyung với tấm lòng nhân đạo cao cả chặc lưỡi tiếc nuối đem hai nửa thân ruồi đi chôn ở vườn rau sau nhà rồi sau đó thản nhiên đi rửa dao. *mà sao tôi thấy cái màn chôn vườn rau nó giống nhân tiện làm phân bón vườn luôn thế không biết.*

Nói qua cũng phải nói lại, Jae nhà tôi không giận vô cớ bao giờ hết, và giận maximum như thế thì càng hiếm, không biết cái đứa chết bằm nào dám ghẹo gan hyung ấy thế nhỉ. Dạo này hyung ấy bất thường thế không biết có phải bị ma nhập không nữa.
Càng nghĩ càng thấy sợ. Chết rồi, nếu hyung ấy mà bị ma nhập thì tôi với Changmin phải làm sao đây. Minnie được cái thông minh là thế, mỗi tội sợ ma, nó mà nghe tới ma thì thần hồn nát thần tính rồi còn nghĩ gì được nữa chứ.

Tôi thì chả được thông minh như Minnie, ngoài lạc quan thì tôi chỉ có chút tài lẻ hát hò và kể chuyện cười. Không lẽ dụ dỗ con ma ấy đừng chọc JaeJae tội nghiệp nhà tôi bằng cách hát và nói mấy câu ojiya gag cho nó nghe á.

“Ổn không nhỉ. Không chừng nó ngưỡng mộ mà quay sang ám mình mất. Áhhhhhhhhhhh, thế thì chết tôi còn gì. Không được, không được rồi, phải có cách khác thôi. Hu hu. Sao chả nghĩ ra kế gì khác thế này hả trời?”


Đang vò đầu bứt tóc than thân trách phận thì không biết đâu ra cục đá bay trúng ngay cánh tay đau điếng, ngó qua ngó lại không thấy ai cả. Chết rồi, có khi nào con ma ấy nó biết được kế hoạch trong đầu tôi nên ra tay cảnh cáo trước không. Linh hồn có khả năng đọc được ý nghĩ người khác – tôi nhớ đã đọc câu này trong ............ cuốn truyện ma nào thì phải.


Méo mặt ...... Tôi đứng chết trân giữa đường.

Hình như mặt tôi khó coi lắm thì phải. Sao lại có mấy người đi ngang tặc lưỡi lắc đầu thế kia?!


*Một chuỗi hành động kì quái giữa đường cứ như diễn tuồng thế kia người ta không ngó cũng uổng, không khéo tưởng khỉ xổng chuồng đi lạc cũng nên, nên người ta đang cân nhắc không biết có nên tới cầu cứu tới cảnh sát không ấy mà – Trích nguyên văn lời nhận xét sau này tôi có vinh dự được lắng nghe*


Vỗ vỗ mặt mình mấy cái , véo véo má, quay qua nở nụ cười quyến rũ nhất nhất của mình, thế mà không hiểu sao mấy người ấy lại xách dép bỏ chạy thế không biết. Hay là con ma đuổi mấy người ngưỡng mộ đó đi để tôi là của mình nó thôi?


Mặt méo tiếp. Nghiêm trọng rồi, “Trời ơi, sao Người lại ghen ăn tức ở với JunSoo con, phái con ma xuống ám con thế. Lạc quan, dễ thương cũng là có tội sao?! Thế thì con nguyện bớt chút dễ thương cũng được, miễn là con ma ấy đừng ám con để con còn được các cô gái yêu quý dài dài nhá.” *ước có lí quá, há há, dễ thương nhiều như mình thì có bớt chút cũng không sao, tôi tính hết rồi.*


Các bạn cũng đừng thấy tôi sợ thế còn để ý tới ngoại hình mà ngạc nhiên quá, mỏ há ra thế, ruồi bay vào miệng bấy giờ. Cái này chỉ là thói quen của tôi thôi. Cũng giống như muốn dụ tôi băng ngang đường thì chỉ cần lôi cái gương yêu quý của tôi đi cùng qua đấy thôi, tôi sẽ băng qua đòi lại bằng được và băng ngược trở lại đi về.

Bỗng dưng có cục đá văng trúng tôi tiếp. Lần này là vào chân.

Thôi rồi, tôi không chần chừ đứng nghĩ tiếp mà chân tự động thẳng tiến tới nhà Hyukjae với vận tốc tối đa luôn.

Tôi đến vừa đúng lúc cửa nhà Hyukjea mở. Phát một tôi bay thẳng lên phòng ấy sau khi chào mama cậu ấy với vận tốc ánh sáng, để kệ bác gái đứng ngẩn ngơ, bất chấp hình tượng ngoan ngoãn hiền lành thường ngày của mình.

Cảnh tượng gì thế kia?

Cậu ta đang ngủ ngon lành.............

Thanh niên trai tráng mà thế đấy, 2 giờ chiều rồi mà còn ngủ thế này, không được rồi, phải chấn chỉnh gấp, chấn chỉnh ngay, không được chần chừ khoan nhượng.

Nghĩ thế, tôi nhanh tay kéo chăn khiến cậu ta từ trên giường đáp thẳng xuống đất.

Thương thay cho cái bàn tọa !!!

Nhìn cậu ta nhìn trừng trừng đầy căm phẫn thế kia chắc là đau lắm. Nhanh chóng tôi trưng ra bộ mặt đầy hối lỗi, ôm ôm xoa xoa ra vẻ xót xa lắm, cậu ta thấy thế cũng không trách mắng gì nữa. Đúng là bạn hiền!


Sực nhớ tới mục đích chính của mình, tôi liền kể cho Hyukjae cái sự lạ lùng trong tính cách Jae hyung mấy ngày gần đây và giả thiết hyung ấy bị ma ám của mình. Cậu ấy có vẻ suy nghĩ rất dữ dội, nhìn trán cậu ấy nhăn tít lại kìa. Chưa đầy 1 phút sau cậu ấy chui vào toilet thay đồ với tốc độ còn nhanh hơn lúc tôi chào mẹ cậu ấy rồi bay lên phòng nữa. Buông đúng câu gọn lỏn “Đi!” rồi kéo tôi ra khỏi phòng.


Tôi vừa kịp hoàn hồn thì đã yên vị trên con xế 2 bánh thân yêu của cậu ấy từ nào. Giật mình tôi hỏi: “Mình đi đâu đây, đá bóng giờ này nắng chết!”. Liền bị một trận mắng xối xả: “Cậu có bị sao không thế, Jae hyung bị ma ám thế mà cậu còn có tâm trạng đá bóng à? Mình đi kiếm coi có cuốn bí quyết trừ tà nào không về trừ tà cho Jae hyung, hiểu chưa?”

“Giờ thì hiểu rồi!” – Tôi gật gù.

“Nhưng liệu có sách nào như thế không? Nhà sách chỉ có mấy loại sách phong thủy thôi chứ? Biết tìm đâu bây giờ trời?”

Chưa kịp hỏi thêm câu nào đã nghe giọng Huykjae oang oác: “Yên tâm, tớ biết một chỗ trừ tà hay lắm”.

“Hừ! Sao tự dưng tôi thấy lòng bất an thế nhỉ. Không biết bữa nay thằng này có ăn nhầm gì không nữa, bình thường mà nghe mấy chuyện ma cỏ thế này nó lại chả nhảy lên đập đầu tôi, thế mà bữa nay lại năng nổ nhiệt tình thế này. Không lẽ nó cũng bị ma ám luôn chăng?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét