Thứ Ba, 22 tháng 3, 2011

1 ngày ấm ức của Junsoo - Chapter 3

Chap 3:

Bực mình vì mộng đẹp bị phá vỡ giữa chừng, lại bị ngồi ôm chân ghế, Yoochun theo bản năng quay sang trừng mắt kẻ nào dám to gan thử độ cứng của xương chậu anh. Su thấy ánh mắt ấy thì vô cùng sợ hãi, mặt đã méo nay càng méo hơn, lùi sâu hơn vào phía trong ghế. Chun thấy thế mắc cười quá đỗi, khiến bản tính thích chọc phá trong anh trỗi dậy mạnh mẽ. Anh đứng dậy, từ từ đi về phía Su đang khổ sở nhích nhích, mắt vẫn giữ nguyên vẻ lừ lừ đáng sợ đó.


Tội nghiệp cho Su, lòng đầy ăn năn, thấy chủ nhân ngôi nhà sát khí ngùn ngụt bước về phía mình, không khỏi hoảng loạn, nhưng cũng lắp bắp được mấy chữ: “Xin .... xin ... xin ... lỗi ... tôi ... tôi ... tôi ... không ... không ... cố ý thật mà!”


“Ai mà tin được chứ ?! Cậu đạp tôi ngã xuống mà lại bảo không cố ý là sao hả?” – Chun cố tình làm mặt giận dữ lớn tiếng gầm lên.


Su nghe thấy thế thì càng cuống cuồng tợn: “Tại ... tại .... tại ... tôi mới tỉnh dậy .... thấy mình đang ở chỗ lạ hoắc ... mặt anh lại ngơ ra thấy ghê quá ... à không lúc ấy tôi cũng thấy tê chân nên tôi mới lùi ra xa tí để co duỗi cử động các khớp, ai ngờ đạp trúng anh ... không cố ý thật mà!” – Nuốt nước bọt, Su làm một tràng líu quýu đến là khổ thân.


“Thật không?” Chun hỏi với chất giọng ngọt ngào chết người. Su thấy bao nhiêu da gà, gai ốc của mình nổi lên hết. Nuốt nước bọt lần nữa, Su thật thà xác nhận: “Thật mà!”

“Thế thì hôn một cái đi, hôn rồi mới tin!” – Chun tinh ranh đề nghị.

Chưa kịp thực hiện cú nháy máy giết người sở trường của mình cho đồng bộ thì Chun đã thấy má trái mình ran rát.

Nhếch nhép cười đểu, buông đúng gọn lọn một chữ: “Quen!” (=> Ý là chọc gái nhiều quá, đâu đâu cũng chọc ghẹo nên bị ăn tát hoài á, thành quen luôn rồi), Yoochun quay lại: “Tính giỡn chơi thôi mà làm gì cậu phản ứng ghê thế. Thật là không có khiếu hài hước gì cả”.

Hyukjae cũng chẳng vừa gì. Mới tỉnh dậy đã gây ấn tượng mạnh bằng cú tát uy lực đáp trả: “Ừ, đùa giỡn khiến con người ta xanh mặt khiếp sợ như anh thì được coi là có khiếu hài hước”.

“Thôi mà, cần gì phải xỏ xiên nhau thế chứ! Nhân các cậu tỉnh hết rồi, chúng ta vào vấn đề chính đi. Các cậu tìm tôi có việc gì thế? Thấy tôi đẹp trai, các quý cô xinh đẹp xếp hàng dưới đường nguyện chết vì tôi nên ngưỡng mộ muốn học hỏi à, hay muốn xin chữ kí nào?”

Yoochun lấy lại vẻ tự tin quen thuộc, đưa tay lấy chai rượu trên bàn rót mời mỗi người một li.

Junsu và Hyukjae đồng loạt đón lấy. Hyukjae mở lời trước: “Anh đúng là tự tin thật *nếu không muốn nói là mặt dày thật*. Nếu tôi nhớ không nhầm thì trong trường anh theo khoa “Đông Phương Học Thần Bí”. Và anh cũng từng tự hào đi khoe khắp trường rằng gia đình anh từng 9 đời trừ tà, nên chúng tôi có chuyện này muốn nhờ”.

“À ra thế. Hóa ra cậu biết tôi. Vậy chúng ta cùng là người quen cả. Là chỗ quen biết, tôi sẽ giúp các cậu. Để tôi đoán thử xem nhé: Hiện giờ nhà cậu có một số hiện tượng lạ và cậu muốn tôi giúp chứ gì?!” Yoochun vừa hỏi vừa chỉ tay về phía Junsoo.

“Chính xác. Sao anh biết hay vậy?” – Junsoo ngạc nhiên bật kêu bằng chất giọng cá heo eo éo đặc trưng.

“Chuyện. Cậu lại quên tôi học khoa gì và dòng dõi gia đình tôi rồi sao. Chuyện gì tôi chả biết. Đợi tôi tí nha. Tôi sẽ cho các cậu xem cái này.”

Nói xong Yoochun hăng hái đi lên trên lầu. Lát sau thấy anh trở xuống với một vật tròn tròn trong tay, trông nó chẳng khác gì quả cầu tuyết để trưng hay chặn giấy cả.

Junsu trông thấy liền hỏi: “Chúng ta cần tới thứ này để làm gì?”

“Ố ồ. Chúng ta cần cái này để biết chuyện huyền bí gì đang xảy ra. Nó cho chúng ta biết kể cả chuyện quá khứ lẫn tương lai”.

“Bằng cách nào? Đếm số tuyết trong đây? Hay nhìn xem tuyết rơi như thế nào? Hay đoán xem nó quay bao nhiêu vòng trên giây?” Junsu nhanh nhảu hỏi tiếp.


“Ồ, không, không. Không có cách nào như cậu nêu cả. Cái đám tuyết ấy chỉ là vật ngụy trang, làm kiểng thôi. Chúng ta sẽ cùng trò chuyện và hỏi quả cầu thông thái này. Nó sẽ cho chúng ta biết điều chúng ta muốn bằng cách hiện ra những hình ảnh liên quan tại thời điểm đó. Hiển nhiên là nếu có ma quỷ hay nhân vật kì bí nào xuất hiện thì quả cầu cũng ngay lập tức cho chúng ta biết. Tuy nhiên quả cầu thông thái này khá là đỏng đảnh, nếu cậu làm nó phật lòng, giận dỗi, thì sẽ không có gì hiện ra cả”.


“Nó cũng biết dỗi nữa á?” – Junsu tròn mắt ngạc nhiên.

“Đương nhiên. Nó là đồ vật phép thuật mà. Nó phải thông minh hơn, có tri giác hơn các đồ vật thường chứ. Chỉ cần cậu không nói những từ xúc phạm tới nó, luôn khen nó xinh đẹp, dễ thương là được”.

“Hay thật!”

(Xì, hay gì chứ. Bịa chuyện trắng trợn thế mà cũng có đứa tin. Đúng là .............. – Hyukjae’s POV).

“Vậy giờ chúng ta bắt đầu chứ?”

Yoochun liền bắt tay vào thay cho câu trả lời.


Hai tay cậu ấy nắm lấy tay Junsu đưa lên phía trên quả cầu, miệng lẩm nhẩm câu thần chú: “Ámalaxìbùm, daophaydaoruadaogam, thotdaodiamuongnia, nuocmamxidau, hanhtaytoitay, vittiembackinh, gahaplachanh, denxaosate, tomhapnuocdua, ngongnuongxidautoiot, ngheumucnuongmohanh bohambonuong, heoluocchammamtom cauvannangxinhdep haytraloita, haytraloita.....................”


Junsu nghe tới đó nuốt nước bọt cái ực, tay vô thức xoa xoa bụng mình, thần chú gì mà quái lạ, toàn tên món ăn, lại là đặc sản nữa chứ, đói quá chừng hà.


Thấy Yoochun nhìn quả cầu không chớp mắt, trán nhăn tít lại, Junsoo lòng hồi hộp vô cùng, ngó nghiêng quả cầu mãi mà vẫn không thấy gì hiện ra ngoài cái đống tuyết bất động trong đó. Không biết chuyện gì xảy ra trong quả cầu kia mà nhìn Yoochun lại căng thẳng như vậy. Sau một hồi nhìn Yoochun, lại nhìn quả cầu mà không thấy được tí gì gọi là chút ánh sáng le lói tiết lộ bí mật, Junsoo đành chịu thua, ngồi xuống ghế chờ cho bớt mỏi chân. Ai ngờ, mới ngồi chưa kịp yên vị đã nghe Yoochun reo lên ầm ĩ.


“Tin vui, là hỉ sự, không có con ma nào bám trụ nhà cậu cả. Chỉ có một người thầm ngưỡng mộ cậu đã lâu thôi. Nhưng anh ấy sắp xuất hiện trước mặt cậu rồi”.

Junsoo như không còn tin vào tai mình nữa. Giật vội lấy quả cầu trên tay Yoochun, lắc lấy lắc để. Vẫn cái đám tuyết ấy thôi chứ có gì khác nữa đâu nhỉ. Thế mà làm sao Yoochun phán ra được cái câu kinh hồn ấy cơ chứ.


Yoochun thấy quả cầu lắc với vận tốc kinh hoàng như thế có hơi shock, không ngờ cậu ấy lại phản ứng thái quá như thế, liền buông lời trấn an: “Junsoo à, cậu đừng lắc nữa, quả cầu nó chóng mặt nó dỗi đấy. Kết quả này là hoàn toàn đúng sự thật, quả cầu nó hiện ra sao tôi thông báo chân thật lại vậy thôi. Mà tôi thấy cái anh sắp xuất hiện ấy cũng dễ thương mà.”


“Thế tại sao tôi không thấy những gì anh nói hiện ra trong quả cầu mà chỉ thấy cái đống tuyết trơ trọi kia thôi?”

“Junsoo ơi là Junsoo. Ai mà cũng thấy được hình ảnh hiện ra trong quả cầu thì mọi người đều làm thầy bói được hết, cần tới tôi làm gì?”

“Nhưng tại sao trong phim hay truyện phép thuật tôi đọc, người hỏi luôn thấy được hình ảnh trong quả cầu phép thuật cơ mà!” – Junsoo lập tức cãi lại.


“Trời đất. Cái đấy chỉ là trên phim ảnh thôi, chứ thực tế làm gì có chuyện đó xảy ra được. Được, nếu cậu không tin thì tôi sẽ tường thuật một số chi tiết hiện lên trong quả cầu cho cậu xem có đúng không nhé: thứ ba tuần vừa rồi nhà cậu tự dưng xuất hiện 1 bó hồng xanh cực đẹp, loại nhập khẩu từ Nhật về và anh cậu rất hứng thú với mấy cái bông ấy. Trưa nay cậu mới được thưởng thức nguyên con vịt quay Bắc Kinh. Buổi chiều anh cậu có chuyện gì bực tức nên cậu đã chuồn qua nhà bạn kể lể. Trên đường đi, cậu bị đá ném trúng hai lần.”


“Hả. Sao anh biết? Anh theo dõi tôi à?” Junsoo sửng sốt, không ngờ cái tên thầy bói nhìn có vẻ bịp bợm này lại chính xác tới từng chi tiết như thế.

“Không. Đấy là tất cả những gì hiện lên trong quả cầu và tôi chỉ tường thuật lại cho cậu biết thôi.” – Yoochun thản nhiên trả lời


Yoochun’s POV:
Cậu ấy dễ thương thật, ngây thơ quá đi. Bắt đầu tin lời tôi nói rồi kìa.
Xời, mấy cái chuyện ấy dễ ẹc, có khó gì chứ. Hoa và vịt đều là do tôi mang tặng mà. Lúc đầu tôi chỉ định tặng hoa cho nó lãng mạn thôi. Không ngờ Jaejoong hyung lại hứng thú với nó quá như vậy. Mua luôn bình về trưng nên hại cậu bị cắt giảm thức ăn. Tôi mua vịt coi như chuộc lỗi vậy.

Còn chuyện Jaejoong hyung bực mình á, không có đâu là trong kịch bản ấy. Biết thế nào Junsoo cũng thắc mắc chuyện gà vịt đâu ra, hyung ấy đã canh me gần giờ Junsoo thường ngủ dậy gõ thớt chơi, lúc ấy Junsoo sẽ nghĩ hyung ấy đang bực tức gì mà không dám bén mảng lại gần hỏi, lại dụ được cậu ấy qua luôn nhà Hyukjae. Quả là một công đôi việc. Tôi còn biết chuyện hyung ấy ôm bình bông cười đầy gian tà nữa cơ, chắc là hyung ấy đang rất là hứng thú với công cuộc theo đuổi em hyung ấy của tôi nữa kìa. Chỉ có điều, với góc nhìn của Junsoo, từ phía đằng sau như thế hiển nhiên cậu ấy sẽ không thấy được nụ cười gian manh đó mà thay vào đó là hình ảnh Jaejoong hyung nâng niu và có vẻ như sắp hôn mấy cành hoa ấy ấy.



----------------------- Flash back ---------------------

Hôm nay quả là ngày may mắn của tôi. Lang thang thế nào mà tôi lại kiếm được đúng cửa hàng bán loạt bông hồng xanh nhập từ Nhật. Trong cửa hàng còn một ít. Tôi dặn cô bán hàng gói hết rồi tung tăng qua nhà Junsoo.

Đang hí hửng không ai ở nhà, tôi giắt bó bông vào thành cổng, làm như người hâm mộ thầm lặng của cậu ấy cho nó bất ngờ lãng mạn đúng như trong truyện thì anh cậu ấy – Jaejoong hyung và em cậu ấy – Changmin xuất hiện.

Anh cậu ấy nhận ra tôi ngay. Do mấy lần đến nhà tôi bàn chuyện ở công ty với Yoonho hyung đều gặp mặt tôi ở nhà hết. Chúng tôi trò truyện cũng khá thoải mái và cởi mở. Sau ba tiếng ngồi ngoài quán cafe nằn nì thì hyung ấy cũng chịu giúp tôi trong công cuộc chinh phục Junsoo, còn Changmin thì khỏi nói, hết sức nhiệt tình sau khi tôi hứa sẽ dẫn nó đi ăn bất cứ khi nào nó muốn.

Ngay buổi chiều hôm đó tôi nhận được điện thoại của Changmin

- Alo, Yoochun hyung hả? Em Changmin đây. Báo cáo sơ lược tình hình này: Junsoo thấy bông vô cùng ngạc nhiên nhé. Hyung không thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của hyung ấy lúc đó đâu. Mỏ cứ gọi là há ra như sai khớp không khép vào được ấy, trông buồn cười chết được.

- Thế mà cũng không thấm thía vào đâu so với buổi chiều đâu. Hyung ấy nhìn từ đằng sau cứ tưởng Jae hyung hôn mấy bông hoa ấy nữa cơ, nên hyung ấy tưởng Jae hyung bị ma ám, mặt xanh lét, nhìn mắc cười lắm. Còn em, em nhìn nghiêng nên thấy Jae hyung nhìn hoa cười hơi bị gian nhé. Hyung chuẩn bị tinh thần đi, không biết Jae hyung định bày trò thử thách gì đâu, hơi bị đáng sợ ấy nhé. Báo cáo hết. À quên, còn một vấn đề nữa, nhờ có mấy bông hoa của hyung mà Jae hyung mua bình hết tiền bắt tụi này ăn chay rồi, cả em lẫn Junsoo yêu quý của hyung đều ấm ức lắm lắm, hyung liệu mà giải quyết nhé.

- Ừ, hyung biết rồi, thứ sáu mua vịt quay đền cho nhóc nhé. Cứ tiếp tục báo cáo tình hình đều đi rồi hyung khắc có thưởng hậu hĩnh.
- Ok. Bye hyung, bữa khác nói tiếp, em kiếm gì ăn đã, trưa ăn chay, giờ đói quá.
-----------------------End Flash back ---------------------


-----------------Flash back----------------
- Alo, Yoochun hả, Jaejoong đây. Đúng như kế hoạch, Junsoo mới ra khỏi nhà. Chắc Junsoo qua nhà Hyukjae than thở hay rủ đi đá banh gì thôi. Chắc chắn đi ngang nhà cậu đấy.

- Ok, em biết rồi, cám ơn hyung nhé.

- Khỏi, nhớ đối xử với em trai hyung cho tốt đấy. Không thì hyung sẽ đem cậu ra làm mồi cho cá nó rỉa đấy.

Tôi chưa kịp đáp gì, hyung ấy đã cúp máy cái cụp. Hình như tôi có cảm giác hyung ấy cười nhếch mép sau câu cuối cùng ấy nữa.

Tôi ngồi đợi trên bờ tường, chưa đầy hai mươi phút sau cậu ấy đi tới gần cửa nhà, cậu ấy đang rất chú tâm suy nghĩ gì đó. Nhìn cái điệu bộ cậu ấy kìa. Đi đường mà cứ khua tay múa chân cứ như diễn kịch trong rạp hát ấy. Bất thình lình trong lúc không để ý cậu ấy đá nhầm cục đá bên đường, nó đập vào tường dội ngược trở lại vào tay cậu ấy.

Mấy người đi đường tò mò quay lại nhìn nữa chứ. Cậu ấy cười duyên mà người ta hết cả hồn hà. Hay thật. Tôi thấy vui vui, sẵn cục đá bên cạnh, tôi ném chơi, ai ngờ cậu ấy sợ chạy còn hơn cả bị ai đuổi đánh nữa.
***

Đang ngồi vắt vẻo bên bờ tường thì có tiếng chuông điện thoại reo:
“Alo, Yoochun hyung, Hyukjae đây. Chuẩn bị nhé. 10 phút nữa sẽ mang cậu ấy qua nhà anh. Cứ thế thực thi kế hoạch nhé.”
Cậu ta tuôn một tràng, chả cần biết tôi có nghe kịp hay không, cũng không chờ phản ứng của tôi đã cúp máy cái cạch.
------------------End Flash back---------------------


Các bạn đọc tới đây không cần nghĩ cũng biết với hậu phương vững chắc thế, chuyện tôi biết rõ những gì xảy ra là điều hiển nhiên.

Bởi, có khó gì cho tôi với cái quả cầu rởm rởm qua mặt cậu ấy. Vấn đề còn lại là làm cách nào cho cậu ấy nhận ra tôi chính là định mệnh của cậu ấy. Tức là tin vào quả cầu và tôi chính là nhân vật được nhắc tới trong quả cầu ấy mà thôi.


Vừa quay sang định nói vài câu an ủi Junsoo, tôi nhận thấy cậu ta vẫn còn trong tình trạng bất thần lâm sàng, hồn thơ thẩn chạy lạc đi đâu, miệng không ngừng lẩm bẩm “Có người hâm mộ thầm kín, con trai. Có người hâm mộ thầm kín, con trai. Có người hâm mộ thầm kín, con trai.” Cái mặt khó coi thế nào thế nào nhỉ. Chê Park đại gia hào hoa phong nhã ta ư. Đáng giận thật!

Không sao. Sau này cua được cậu ta rồi, sẽ cho nếm mùi ... hạnh phúc được Park Yoochun yêu, đến nỗi không dứt ra được luôn *tự tưởng tượng, tim hồng hồng bay ngập trời*


Nhưng thôi, đấy là chuyện tương lai. Giờ cần nhất là phải làm cho cậu ấy tỉnh đã.

Khẽ kéo cậu ấy xoay người về phía mình, một tay đỡ eo. Tôi đang đối diện với cậu ấy, dịu dàng nhìn vào mắt và một nụ hôn phớt lên má.

Cậu ấy vẫn chưa có vẻ gì là tỉnh cả. Chà, vậy là cần thuốc nặng đô hơn rồi. Nghĩ thế, tôi liền đặt môi mình lên môi cậu ấy. Ngọt quá.

Có hơi khác dự đoán một chút. Đúng là cậu ấy giật mình tỉnh thật, nhưng cậu ấy quay lưng bỏ chạy một mạch. Còn tôi vẫn an lành, không bị vinh dự ăn cái tát nào cả.


Trong tưởng tưởng của tôi lẽ ra phải là “Junsoo giật mình, đẩy tôi ra, tát cho một cái cháy bỏng, sau đó nước mắt ầng ậc đòi trả lại nụ hôn đầu đời cho cậu ấy, lúc ấy tôi sẽ có cớ đền bù lại nụ hôn đầu đời cho cậu ấy bằng một nụ hôn khác sâu và mê hoặc hơn chứ. Dứt nụ hôn sẽ là màn tỏ tình đúng chất trong phim kiểu như em đồng ý làm người yêu anh nhé. Anh đã bỏ công sức hai mươi ba năm trời tuổi trẻ tìm kiếm mỏi mòn mới tìm ra được em. Một cái chớp mắt dịu dàng đầy cảm động, cậu ấy e thẹn đồng ý. Một bầu trời tình yêu ngập tràn.” Haiz. Thế mà cậu ấy quay lưng chạy thẳng. Thật là khác người mà.


Hyukjae nãy giờ đứng bất động cũng giật mình lạch bạch chạy theo cậu ấy.

Đúng là dân mê thể thao có khác, suốt ngày bóng với bánh, chạy nhanh thật. Loáng một cái đã chạy tới giữa sân rồi.

Thôi vậy, đành để Hyukjae chạy theo, tôi ngồi nghĩ bước tiếp theo.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét