Thứ Sáu, 18 tháng 2, 2011

Phim trưa


Damond hâm đơ ngố tàu cụa lòng em (mình lắm người "cụa lòng em" ế nhở =))  )

Xem xong tập 12 thực đau lòng quá đi. Thik anh từ hồi đầu mới coi cơ, ko phải vì độ đệp zai, manly của anh đâu (dù em rất chi là biết yêu cái đệp, nhưng người thì em iu toàn bạn xấu xấu thau - như Su nhà em là điển hình a) mà là do cái tính ngang như cua, thik phá làng phá xóm của anh a. Ấn tượng cực kì sâu sắc á. Bởi vì không hiểu sao khi nhìn anh như thế em có cảm giác cô đơn tuyệt đối. Bức tường thành quá dày và chắc. Đến bất khả xâm phạm.

1 anh bồng bột nóng nảy, 1 anh chung tình đến mức ôm một mối tình vs người ta đến 140 năm để rồi tất cả những gì nhận được vẫn là đau đớn đến tâm can vì tất cả chỉ là giả dối và lợi dụng, 1 anh yêu đương mù quáng nhưng đến lúc quan trọng vẫn còn lí trí, 1 anh hy sinh chịu đựng và cảm thông, 1 anh tốt bụng dễ thương, 1 anh lạnh lùng giết ng như cỏ rác, 1 anh lượt khượt thất tình trông thật đáng yêu, dù em rất phản cảm vs chuyện đem rượu + gái ra giả sầu như thế. Thật là mất nhân cách (Quên, anh còn đâu nữa để mà mất =))  )

Nếu như lúc trước anh tỏ mình với Elena mà buộc phải thôi miên để bạn ấy quên dù anh rất muốn bạn ấy nhớ em đau lòng 1 thì lúc này đây em đau lòng gấp đôi à. Em phải nói em rất hận cái bác viết kịch bản. Sao lại hành hạ, đày đọa anh đến thế chứ, cũng ko cần phải ngược đến thế chứ. Nhìn anh đóng cái cọc vào tim Rose, giải thoát cho chị ấy, nước mắt tuôn rơi làm em cũng khóc theo rồi đây này. Nghe anh nói đùa mà em lặng câm, ko thể cười nổi dù nó rất là buồn cười

- Anh thực sự là người rất tốt
- Không, anh là người xấu. ANH THÍCH THẾ

Thực sự là một người tình cảm như anh thì ko xấu nổi đâu, anh ạ (dù anh có xấu xa cỡ mất thì trog mắt em anh vẫn là người có tấm lòng nhất cái phim này =)) )

Thực sự em ko thik Elena, ko thik chút nào hết, dù anh có yêu bạn ấy đến cỡ nào đi chăng nữa. cuối tập 12 này em lại càng ko thik ác, ý tốt đi chăng nữa. Sao lại cứ cố làm ra vẻ hiểu biết mà lại khoét ra vết thương lòng của người khác thế. Có những chuyện có thể chia sẻ chỉ bằng 1 cái ôm dịu dàng,  không cần cứ phải nói ra trắng trợn nơi khóe lưỡi đầu môi thế chứ.

Nhìn anh nằm ăn vạ giữa đường nói: "Anh là người nhớ tới nhân tính nhất. Nó là phần anh muốn gạt bỏ nhất" thật chỉ muốn lặng câm, đau quá.

p/s: vik 1 câu không liên quan cho cái kết. Ngủ ngoan cùng món quà cuối cùng Damond dành cho chị nhé. Hết đau rồi phải không nào. Sẽ không còn cô đơn và trốn chạy nữa. Chị thật xinh đẹp đáng yêu a.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét