Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012

My beautiful name :">

Mình thích cái tên của mình. :”>

Mẹ mình nói để đặt tên cho mình, bố đã phải lật cả gia phả để tìm 1 cái tên không trùng với bất cứ ai. Điều kì lạ là khi mẹ còn con gái thì mọi người đều gọi mẹ bằng cái tên mình được gọi bây giờ. Dù lúc đấy mẹ chả thấy có sự liên quan gì ráo. Sau này thì 2 đứa em họ sinh được đặt 2 cái tên y chang 2 chị em mình. Và bà trẻ mình đặt. Tội nghiệp bố, cứ nghĩ tên con gái bố là độc nhất cái họ này. Mà cũng tại bố thích dịu dàng, đặt 1 cái tên quá là dịu dàng.

Mình không biết bố có cảm thấy hơi hụt hẫng vì con gái bố lại nam tính đến thế không. Vừa láo vừa khó bảo. Tính tình thì nóng nảy. Ăn mặc lại theo kiểu tomboy. Chả gái gú gì cả.

Nhưng  mình cũng có cái dịu dàng theo kiểu riêng của mình chứ bộ. Dù ngôn ngữ hay hành động của mình thì không được dịu dàng mà thôi. Được cái mình dẹo tốt. Đi đâu cũng có thể dẹo được :))

Tên của mình cũng có nghĩa là sự tự do.

Nương theo làn gió. (Hình ảnh lãng mạn thế không bik :)) Mình không biết nó có phải là nhân tố biện hộ cho cái sự dẹo của mình là bản chất không nữa :)) )

Người ta chỉ có thể cảm nhận được. Không thể nắm bắt được. Mà mức độ cảm nhận cũng phụ thuộc vào độ nhạy của mỗi người nữa. Thế nên rất nhiều bạn lần đầu bảo mình lạnh lùng. Nhiều người thì bảo mình thân thiện dễ thương.

Có điều tự do của mình là trong khuôn khổ. Thế nên bố mẹ mình luôn tin tưởng và tự hào rằng con gái đi đâu cũng có thể tự mò được đường về. :”>

Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

Yêu thương

Thật là.

Cứ lâu lâu bước chân vào cái blog đầy bụi này. Nhìn lượng view vẫn tăng khiến mình cảm thấy thật hạnh phúc.

Cảm ơn bạn đã quan tâm đến mình như thế.

Cảm ơn bạn đã luôn dõi theo mình.

Thật sự rất cảm ơn.

Tính mình vốn dĩ rất thất thường.  Cũng là thể loại rất hời hợt với thiên hạ và cũng rất ích kỉ. Phải nói vốn dĩ rất ích kỉ.

Mình luôn quan tâm đến cảm xúc của mình trước tất cả mọi thứ khác. Thế nên xin lỗi.

Và bạn cũng có n chuyện bất ổn.

Mình có thể cảm nhận đc nó qua ngữ điệu khi bạn tám chuyện với mình.

Nhưng mình lại chọn cách phớt lờ và k hỏi gì cả. Cám ơn bạn thật nhiều. Vì đã kiên nhẫn với mình đến thế. Và vì đã dung túng cho mình đến thế.

Đôi khi mình chọn cách phớt lờ những cuộc đt, chỉ vì tâm trạng của mình không đủ tốt để nghe đt. Thậm chí đến giọng của mình mình còn không muốn nghe, không muốn nó cất lên, chỉ muốn xung quanh tĩnh lặng hoàn toàn. Mình biết bạn cảm nhận đc sự né tránh của mình. K phải là chán ghét gì đâu. Chỉ là tâm trạng mình thật sự không đủ tốt.

Đôi khi mình lại nổi hứng. Tâm trạng không tốt nhưng vẫn vác đt lên kể đông kể tây chuyện thiên hạ dù bạn muốn nghe hay không.

Chỉ vì tâm trạng mình không đủ tốt.

Nhưng dù sao nó cũng gây ra những tổn thương không đáng có cho bạn. Thành thật xin lỗi.

Nói ra thì mình khá là cầu toàn. Dù đôi khi mình không thực sự nghiêm túc làm. Nhưng theo trình tự đúng ra thì mình luôn muốn những gì mình làm là hoàn hảo. Thật là buồn cười đúng không. Mình ghét những thứ gì hoàn hảo. Thế mà lúc nào mình cũng muốn việc mình làm phải hoàn hảo. Mình cũng thuộc thể loại tự cao vào bản thân và ghét bị thua cuộc lắm.

Vì thế nên đôi khi tự mình làm cho mình stress. Và mình tự buông cho bản thân trôi, trôi, trôi, trôi và trôi.

Mình có thể không quan tâm đến người khác, mặc kệ người ta nói gì nghĩ gì. Nhưng mình không thể phớt lờ bản thân mình đc. Quá là mâu thuẫn >”<

Mình biết khi mình viết ra những dòng này, có khi bạn đọc được lại khiến bạn lo hơn.

Cảm ơn bạn.

Khi mình viết ra những dòng này quả thật tâm trạng của mình khá hơn rất nhiều rồi. Gần như là về lại với cân bằng bản chất của nó.

Vì thế không sao cả. Đừng lo.

Nói ra thế này thì thật là phũ phàng. Giống như kiểu ăn cháo đá bát. Nhưng thực sự mình tự cân bằng được. Sự quan tâm của bạn đôi khi làm mình cảm thấy mình thật có lỗi. Mình lớn đầu to xác nhưng lại khiến người khác lo lắng cho mình như vậy. Mình sẽ cảm thấy mình thật ăn hại. Và đôi khi sẽ là áp lực nữa.

Buồn cười đúng không.

Luôn dẹo người khác, than thở, muốn đc yêu thương, nhưng người ta yêu thương mình thì lại áp lực.

Quá là khó chiều luôn.

Tự dưng lảm nhảm lung tung >”<

Nhưng tổng kết lại là cảm ơn bạn thật nhiều >”<

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

THÔNG BÁO

Bằng cái sự lười của mình cuối cùng bạn Miu cũng xong cái wordpress và post fics bên đấy. Mọi người ghé qua ủng hộ nhé. :X

Hiện tại đã post 3 fic Miu dịch rồi là "Dont Blink", "Umbrella" và 2 POV của YunJae "Unkonw - 5 times Jung Yunho stares at Kim Jaejoong" nhé

http://miungoc.wordpress.com/

Bên blogspot này bạn Miu dành để tự kỉ thôi :">

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2011

ăn vạ =))

Mình phải nói rằng tâm trạng mình hôm nay rất tốt, nhưng mình vẫn muốn ăn vạ =)) =)) =))

Mình đúng ngơ luôn, nghe theo lời cái lão chuyển DHL chết tiệt ấy, cứ ngỡ là ruột gối bằng bông rất khó chuyển, hôm nay mò mặt ra bưu điện tp mới biết chuyển ok bình thường hết.

Mà công nhận cái tềnh yêu của mình nó cũng lớn thật chứ, yêu đương vật vã a, chưa kể mặt dày thêm mấy tấc nữa.

Đi gửi bên DHL nha, lúc bước vào hoành tờ ráng lắm cơ, bác bảo vệ đon đả đón còn định dắt xe cho "con gửi hàng đi nước ngoài sao?" Mắt nhìn cái túi gối của mình thấy cả tia sáng bắn ra, thế mà lúc mình xách cái túi gối ra thì nhìn kì thị, mặc mình vs cái xe luôn.

Được bữa nay ra bưu điện bik chuyển được cả ruột lại đon đả chạy đi mua ruột. Mà vấn đề là 1 con gà như mình chả bik quanh đấy có chỗ mô mà bán gối với chả ruột, thế là lại lạch bạch chạy ra ngó đông ngó tây tìm người hỏi. Mình cũng thật bik chọn người hỏi nha. Người ta ngồi đấy hóng mát, tay cầm tờ báo mắt ngó xe hơi, mình bay thẳng vào hỏi "Chú ơi làm ơn cho con hỏi gần đây có chỗ nào bán gối ko ạ" Sau 30s đứng hình ngó mình không rời thì chú lạnh lùng "Qua Vincom." Cái sự tiếc tiền của mình nó cũng thật cao trào, ngay lập tức mình phản xạ rất tự nhiên tròn mắt ngó chú "Hả, Vincom á, mắc chết được, làm sao mà có tiền mua cơ chứ." Chắc nhìn cái mặt mình quá biểu cảm (tiếc tiền đến là thương tâm, nỗi đâu hiển hiện trên mặt) chú thương tình "thấy bay cũng sang mà, thôi qua bến thành, chợ bến thành ấy, không thì ra Lê Thánh Tôn, cả dọc đường nó bán đấy, còn mua ở Bến Thành nhớ trả giá." Mình nghe tới thế lập tức gật lia lịa, còn hơn cả gà mổ thóc "Con cảm ơn chú." =))

Chú cũng bựa, thấy mình gật như thế sợ văng mất tất cả cái gì gọi là tâm trí tỉnh táo mình có ấy. Còn hỏi" Thế cháu biết đường ra Bến Thành chưa." Chú ạ, chú hỏi thật đúng trọng tâm nga, k lẽ trên mặt cháu viết chữ "gà" to đến thế xao. T_____________T

Mà vấn đề cơ bản đúng là mình chả bik đường thật, ngó đông ngó tây nói cứng "Dạ biết" =)) =)) =))

Nhục nhất là sau khi nghe câu đấy của mình chú tiếp tục tủm tỉm cười chỉ đi hướng kia kìa *chỉ chỉ* hướng cuối đường. =)) =)) =))

Mình nhục mặt thật =)) =)) =))

Được chỉ đến thế + sự nhục mẹt của bản thân vội lon ton chạy đi quăng lại "con cảm ơn chú."

Lết ra được cái chợ bến thành, mới đi được 3m thì ngó vào thấy ngay cái tiệm bán gối, thật là mừng rỡ nha. Mình trong trạng thái cao hứng bay thẳng vào hỏi liền. Đúng là ngày may mắn có khác, vừa đưa cái vỏ gối 1 cái là chị ấy đưa ruột ra liển, rất vừa nha.

Mà buồn cười nhất là chị ấy nhìn cái mặt trái cái vỏ mình thêu liền khen đẹp liền. Mình nhìn chị mân mê nó mắc cười quá thiện tâm nhắc nhở "Chị ơi nó mặt trái, để em lộn lại cho chị nhìn."

Chị ấy cũng dễ thương lắm nha, biểu hiện lúc đó là lăn ra cười "Mặt trái mà mình cũng khen đẹp."

Đến lúc ngó mặt phải chị ấy nhìn k chớp mắt luôn, trầm trồ, kéo theo cả cái chị phụ bán mân mê mãi, làm mình cũng ngại. Hết chăm chú xong chị quay qua hỏi "Em tặng con gái hay con trai"

"Dạ, con trai ạ"

"Mình ngố thật, cái hình đấy là hình nam mà nhỉ. Tặng cho bồ nó mới kì công thế chứ." "Chắc em yêu nó lắm hả, thế 2 đứa quen nhau bao lâu rồi em?" =)) =)) =))

Mình muốn cười lắm, lăn lộn ra cười nha. cơ mà k dám, thật là bất lịch sự a. Thế mà không hiểu sao chị ấy nhìn mình nín cười thế lại cho rằng mình nhắc tới thằng bồ mà e thẹn a =))

Chị ơi, nếu chị biết rằng em là fans thần tượng thì không biết lúc đó chị có cười vào mặt nó kêu "khùng, rảnh hơi, vì 1 cái thằng đâu đẩu đầu đâu chả biết mình là ai mà thêu cái gối tới 20 ngày không nữa" =))